Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 268 - Chương 268. Đậu Trường Sinh Lại Bị Não Bổ. (2)

Chương 268. Đậu Trường Sinh lại bị não bổ. (2) Chương 268. Đậu Trường Sinh lại bị não bổ. (2)

Chương 268: Đậu Trường Sinh lại bị não bổ. (2)

Trần tổng bộ đầu ở một bên nhìn vảy rồng lớn bằng bàn tay, trong con ngươi hiện ra ánh sáng khó hiểu.

Lần tranh đoạt vảy rồng này, nếu như là mình, chắc chắn là khó hơn cả khó, nhưng nếu ôm chặt lấy đùi Đậu Trường Sinh, vảy rồng cũng không khó như trong tưởng tượng nha, cứ dễ dàng thu được một mảnh như vậy, chờ đến sau khi Đậu Trường Sinh thu được ba mảnh, mình không phải không cơ hội.

...............

Tam Tiên Đảo, Bách Thảo các.

Trần Trường Sinh ngồi trên mặt đất, sợi tóc đen nhánh mềm mại rải rác như thác nước, ngũ quan tương đối bình thường, nhất là mũi khá cao thẳng, diện mạo khá bình thường.

Lúc này tay áo được vén lên cao, lộ ra một đoạn cánh tay, ở trên da thịt không có một chỗ nào hoàn hảo, đủ loại dấu vết độc trùng hoặc là người khác cắn xé, lít nha lít nhít trải rộng ở trên cánh tay.

Trần Trường Sinh đang khuấy đều thảo dược, phối hợp với chiếc áo gai, chỉ cần bỏ vết sẹo bên ngoài da thịt đi thì trông giống như một vị lão nông vậy.

Tiếng bước chân không ngừng truyền đến.

Một vị thiếu niên tuấn mỹ thân mang mãng bào màu đỏ, nam sinh tướng nữ nhanh nhẹn đi tới, bên hông giắt một thanh trường đao, một tay đè chuôi đao lại, hai đầu lông mày tràn ngập khí thế hào hùng.

Ở phía sau ba bước, Diệp Vô Diện mỉm cười đi tới, người chưa đến, giọng nói đã tới trước, cười ha hả nói: “Nhìn xem.”

“Ta mang ai đến.”

“Minh chủ đại nhân của chúng ta tới.”

Trần Trường Sinh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục khuấy đều thảo dược, không ngừng thêm nước thuốc màu xanh lục vào bên trong, bình thản mở miệng nói: “Sao ta không thấy được?”

Lúc giọng nói vang lên, thiếu niên tuấn mỹ đi đầu bắt đầu tan rã từng khúc, tựa như hàn băng bị hoà tan vậy. Ánh mắt hiện ra vẻ hoảng sợ, không dám tin, trong phút chốc đã biến thành một bãi máu khiến người ta khó ngửi.

Không riêng gì thiếu niên tuấn mỹ, Diệp Vô Diện cũng không ngừng tan rã, không đến một lát mà hai bóng dáng lần lượt đi vào đã biến mất không thấy gì nữa.

“Đây chính là minh chủ đại nhân của chúng ta!”

Giọng nói mềm mại vang lên, một vị nữ tử mặc váy áo màu trắng đi tới, tóc đen như mực, quạt lụa phiêu dật, như tiên như linh.

Gió nhẹ từ từ thổi qua, làn váy trắng tinh không tì vết khẽ đong, quạt lụa trong tay nữ tử nửa che khóe miệng, từ từ tiếp tục nói: “Ngươi tàn nhẫn quá rồi đấy.”

Trần Trường Sinh khẽ ngẩng đầu, nhìn quạt lụa che mặt trong tay nữ tử xinh đẹp đang mỉm cười, nghiêm túc gật đầu nói: “Về sau tới gặp ta, cứ duy trì hình tượng này đi.”

“Ta không thích váy áo màu trắng, lần sau nhớ phải đổi thành màu tím.”

“Ngươi nói sao thì vậy đi.”

Một tiếng truyền đến từ ngoài cửa, một chiếc váy dài màu tím nhạt, trên ống tay áo thêu mẫu đơn màu đỏ thẫm, tơ bạc vẽ ra vài mảng tường vân, cầm trong tay một chiếc quạt lụa, quạt hoàn toàn mở ra, nhẹ nhàng lay động, gió nhẹ thổi qua sợi tóc trên trán, lộ ra dung nhan hoàn mỹ.

Mặt cương thi của Trần Trường Sinh hiếm khi lộ ra nụ cười, gật đầu nói: “Không tệ.”

“Đúng là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.”

“Có thể để ta cất chứa một cái.”

Nữ tử váy dài màu tím nhạt khép quạt xếp lại đập nhẹ vào lòng bàn tay ngọc, mỉm cười nói: “Ngươi đó, đúng là một tên biến thái.”

“Có điều ta rất thích.”

“Đủ rồi, hai tên biến thái các ngươi.”

Một nam tử cao lớn cường tráng sải bước đi vào, nhìn thấy một màn này, mày nhăn lại thật sâu, trực tiếp mở miệng quát lớn nói: “Chính sự quan trọng.”

“Đậu Trường Sinh có đồng ý kết minh không?”

Ánh mắt của nữ tử váy dài màu tím nhạt nhìn về phía nam tử cao lớn cường tráng, mỉm cười nói: “Bị từ chối, còn nói đạo bất đồng, không cùng chí hướng.”

“Đây là lời nói nguyên vẹn của Đậu Trường Sinh.”

Nam tử cao lớn cường tráng không những không thất vọng ngược lại hiện ra vẻ vui sướng, chỉ là hơi bất mãn nói: “Lăn lộn trong quan trường chính là như vậy, nói chuyện đều che che giấu giấu.”

“Đậu Trường Sinh hắn là loại mặt hàng gì?”

“Còn không phải giống như chúng ta sao? Đúng là đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết.”

“Có điều chuyện liên minh đã thành.”

“Chúng ta.”

Hai chữ mới nói ra, nam tử đã tan rã.

Giọng Trần Trường Sinh nhàn nhạt vang lên: “Đã nói rồi, đừng dùng bộ dáng nam tử xuất hiện ở trước mặt ta.”

“Liên minh đã thành, vậy thì bắt đầu thanh tràng đi.”

“Những tên tạp nham này, đúng là phiền chết ta rồi.”

Hai tên nữ tử cười rộ lên, trăm miệng một lời nói: “Không cần chúng ta ra tay.”

“Có Đậu Trường Sinh ở đây, ai trong bọn họ cũng đừng mong sống được.”

“Nhìn cho kỹ, để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, bản lĩnh thật sự của Đậu huynh.”

Tam Tiên Đảo.

Đây là một hòn đảo có diện tích không nhỏ.

Nếu là trên đại lục, có cả một châu, cho dù không phải là thượng châu như Tề Châu, mà là hạ châu giống như Hải Châu.

Đối với đại lục thì tự nhiên không có gì đáng giá để nhắc tới, nhưng ở hải ngoại có một châu như vậy cũng có thể coi là lãnh thổ rộng lớn.

Bình Luận (0)
Comment