Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 269 - Chương 269. Gia Nhập Liên Minh, Nghênh Đón Minh Chủ, Vì Đại Nghĩa Đoạt Vảy Rồng

Chương 269. Gia nhập liên minh, nghênh đón Minh chủ, vì đại nghĩa đoạt vảy rồng Chương 269. Gia nhập liên minh, nghênh đón Minh chủ, vì đại nghĩa đoạt vảy rồng

Chương 269: Gia nhập liên minh, nghênh đón Minh chủ, vì đại nghĩa đoạt vảy rồng

Ở Tam Tiên Đảo có rất nhiều bến cảng, nhưng Phá Hiểu Hào tới là Đông Hải Ngạn của Tam Tiên Đảo, nơi tập trung căn cứ đại hội Long Môn.

Ban đầu đây chỉ có một toà thành nhỏ hẻo lánh, nhưng bây giờ những võ giả được tập hợp lại đã tràn ngập toà thành này.

Khi Đậu Trường Sinh xuống Phá Hiểu Hào, đứng ở bến cảng có thể cảm nhận được những ánh mắt dòm ngó, lúc này không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào từng chiếc thuyền đang đi tới đây.

Bất cứ một vị võ giả nào đến Đông Hải Ngạn đều có thể là kẻ thù cướp đoạt vảy rồng.

“Là hắn.”

“Xếp hạng thứ 9 trên Nhân Bảng, Thiên Sát Cô Tinh, Đậu Trường Sinh.”

Đậu Trường Sinh đứng thẳng đón gió, gương mặt tuấn tú vô cùng xuất chúng, khí chất nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, đây là điều không ai có thể bỏ qua, nghiễm nhiên sẽ trở thành trung tâm.

Bây giờ nhìn qua một lần nữa cũng sẽ thấy quen thuộc, chợt phản ứng kịp.

Nhiều người đứng trong góc đã vội vã bỏ đi.

Sự xuất hiện của Đậu Trường Sinh, xếp hạng thứ 9 trên Nhân Bảng là một sự kiện lớn đủ để gây chấn động Đông Hải Ngạn.

Bên trong sân đơn sơ, những cây cổ thụ cao chọc trời, cành lá xum xuê, tán cây giống như mái hiên, cành cây rủ xuống không ngừng đung đưa trong gió.

Ngồi ngay ngắn dưới tán cây cổ thụ, Gia Cát Dao trong y phục màu lục nhạt, một thanh kiếm dài ba thước đặt trên đôi chân thon dài, trong tay cầm một chiếc khăn màu trắng không tỳ vết, nhẹ nhàng lau sạch Mặc Dương Kiếm.

Toàn thân Mặc Dương Kiếm đen kịt, giống như mực dày đặc kết lại, cùng với động tác lau chùi của Gia Cát Dao, Mặc Dương Kiếm chậm rãi rung lên, phát ra một âm thanh nhẹ nhàng.

Linh tính Mặc Dương Kiếm đang chậm rãi đáp lại Gia Cát Dao.

Toàn thân Gia Cát Dao lộ ra khí thế sắc bén, giống như một thanh bảo kiếm dài ba thước.

Một lúc lâu sau, Gia Cát Dao thu hồi Mặc Dương Kiếm.

Một chút thất vọng hiện lên trong mắt.

Đã kích thích linh tính Mặc Dương Kiếm, linh tính của Mặc Dương Kiếm cũng đơn giản phản ứng lại, nhưng Mặc Dương Kiếm lại chậm chạp không thể nhận chủ, chỉ còn cách một đường ranh mỏng manh kia.

Không biết Gia Cát Phi đi tới lúc nào, chỉ không mở miệng quấy rầy Gia Cát Dao, sau khi nhìn thấy Gia Cát Dao làm xong mới mở miệng nói: "Đã xảy ra chuyện lớn."

“Đậu Trường Sinh đang ở đây.”

Gia Cát Dao mang Mặc Dương Kiếm ra sau lưng, mày đẹp không khỏi nhăn lại nói: "Đậu Trường Sinh còn dám tới Tam Tiên Đảo."

Gia Cát Phi cười khổ nói: “Đúng vậy.”

"Đậu Trường Sinh chém Thập Thái tử của Long tộc, lúc sau Trần Diệt Chu lại giết chết Ngạo Huyền - Nhất phẩm hắc long của Long tộc, bốn vị Nhị phẩm của Long tộc liên tiếp bị chết, Tam phẩm lại càng nhiều mà những người khác trong Long tộc thì lại càng không đếm xuể.”

“Mặc dù Hắc Thủy Quan của Long tộc đều là những vị cường giả ra tay, lại từ Tào Long Cát chỉ huy lực sĩ Cự Kình tàn sát.”

“Nhưng khoản này chắc chắn sẽ tính lên đầu của Đậu Trường Sinh, ai bảo hắn là người có thực lực thấp nhất.”

“Đã có trong danh sách truy nã của Long tộc, đứng đầu trong bảng Trung tam phẩm, thậm chí ở trong Thượng tam phẩm, vẫn có một danh ngạch đã vượt qua hầu hết các Tông Sư, chỉ đứng sau vô số Vô Thượng Tông Sư.”

“Trên dưới Long tộc đều hận không thể rút gân lột da Đậu Trường Sinh để ăn sống.”

“Nhưng dù vậy, Đậu Trường Sinh vẫn dám đến Tam Tiên Đảo, lá gan của hắn thật sự quá lớn, ta tin sau khi Long tộc nhận được tin tức, bọn họ đã chuẩn bị mài đao xoèn xoẹt, chờ đợi Long Môn mở ra, bọn họ có thể giết Đậu Trường Sinh để báo thù rửa hận.”

“Ta tới đây chính là để hỏi một tiếng, nếu Đậu Trường Sinh đến huyện nha, chúng ta có phải tiếp hắn hay không?”

Gia Cát Dao cũng do dự, bây giờ thường dân trong huyện thành này cũng đã dọn đi, chỉ còn lại một nhóm người duy trì hoạt động bình thường của huyện thành, xem như là người của triều đình, sau khi đến Đông Hải Ngạn cũng nhất định sẽ tới huyện nha.

Chuyện này không có cách nào khác, lần này có quá nhiều võ giả tranh đoạt vảy rồng, cạnh tranh quá khốc liệt, vượt ra ngoài sức tưởng tượng của bất cứ ai, cho dù thực lực có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể vô địch.

Nếu một người không đánh được thì mười người sẽ tấn công, vẫn không được nữa thì có vô số cách tấn công, đánh lén, hạ độc, ám sát, đủ loại thủ đoạn nhiều không đếm xuể.

Điều này cũng khiến tất cả các bên bắt đầu thành lập nhóm, chẳng hạn như Gia Cát Dao bọn hắn, xem như là người của triều đình, đương nhiên cũng sẽ cùng những người trong triều đình khác cùng nhau ở chung một chỗ trong huyện nha.

Dựa dẫm vào nhau, bắt đầu thay phiên nhau canh gác nghỉ ngơi ban đêm, để không bị người khác đánh lén.

Cuối cùng nhắm mắt nói: “Tiếp nhận.”

“Đậu danh bộ.”

“Không sai, Trần hầu hộ quốc có công lớn, Thánh Nhân đã khen thưởng. Nếu như từ chối ở ngoài cửa, chẳng phải là để cho đồng đạo trong giang hồ chê cười sao?”

Bình Luận (0)
Comment