Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 276 - Chương 276. Đậu Trường Sinh Chém Giết Đến Điên Rồi. (3)

Chương 276. Đậu Trường Sinh chém giết đến điên rồi. (3) Chương 276. Đậu Trường Sinh chém giết đến điên rồi. (3)

Chương 276: Đậu Trường Sinh chém giết đến điên rồi. (3)

Tưởng như cả cõi đất trời đều vỡ tan, dưới một đao tràn ngập Thiên Tâm Băng Diễm, cuối cùng Cao Nguy bị tiêu diệt đến không còn mảnh vụn, hài cốt không còn, không còn dư lại chút dấu vết nào.

Đậu Trường Sinh thoáng nhíu mày, vốn tưởng rằng thực lực cái tên Cao Nguy này xuất thân từ Cao thị ở Bột Hải sẽ không không phải dạng tầm thường, không ngờ rằng hắn cũng chỉ vượt qua võ đạo Tứ phẩm bình thường, có chênh lệch cực lớn với cấp Tông Sư.

Thực lực cỡ này mà chẳng biết lấy đâu ra lá gan lại mò đến đây tranh cướp vảy rồng.

Quá yếu.

Một đao chém ra phá vỡ trời đất.

Ngước mắt nhìn bến tàu đã bị đóng băng, có một bộ phận nước biển đã đóng bị đông cứng.

Lại nhìn về phía bóng dáng đang không ngừng tháo chạy thục mạng ở xa xa, lúc Đậu Trường Sinh đưa tay ra trong băng tuyết, trên tay xuất hiện từng mảnh vảy rồng, tất cả chỗ này đều cướp được lúc mới rồi.

Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh...... Mười lăm mảnh.

Thêm một mảnh từ chỗ Thanh Thủy Tứ Quỷ, Vạn Tam giao ra bốn mảnh, bây giờ Đậu Trường Sinh đã có được hai mươi mảnh vảy rồng, có được sáu danh ngạch, mà vẫn còn dư ra được hai mảnh vảy nữa.

Ánh sáng màu bạc lóe lên trong ánh mắt dần phai nhạt đôi phần.

Quá yếu.

Không có kẻ nào đáng giá để chiến một trận.

Vốn tưởng rằng Cao Nguy có thể, chẳng thể ngờ được kẻ này lại yếu ớt không thể chịu nổi như vậy.

Đậu Trường Sinh chậm rãi rảo bước về phía huyện thành ở đằng trước, võ giả ở chỗ bến tàu mới chỉ là một bộ phận mà thôi, bây giờ phần lớn bộ phận còn đang chạy thoát thân, trong huyện thành vẫn còn không ít đối thủ đáng giá để đánh một trận.

Vị Trần Trường Sinh kia.

Có cái tên phạm vào kiêng kị.

Nhất định phải đánh chết hắn.

Phá cục rất đơn giản, chỉ cần dùng bạo lực là được, nếu bạo lực không giải quyết được thì có nghĩa là ngươi không đủ bạo lực.

Thực lực không đủ mạnh.

Chỉ cần có sức mạnh thì quy củ gì cũng không thể trói buộc được ngươi.

Cứ sợ này sợ kia.

Gia Cát Phi đã chết.

Giết thêm Gia Cát Dao.

Diệt trừ Gia Cát thị của hắn thì sẽ chẳng còn thù hận gì nữa.

Đạo lý đơn giản như vậy làm sao ta lại không nghĩ đến chứ?

Có điều bây giờ cũng không phải là muộn.

Huyện thành.

Cơn gió lạnh thấu xương thổi quét qua khiến cho bụi đất bị cuốn lên thật cao.

Cát bụi bay đầy trời, mặt trời dần lặn, ánh nắng từ từ tan biến, trên đường phố cũng trống trải và yên tĩnh. Mới đây thôi vẫn còn tấp nập người đến kẻ đi mà hiện tại đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ còn lại rác thải ở khắp nơi và tiếng gió xào xạc.

“Bịch bịch bịch!”

Tiếng bước chân nặng nề truyền đến.

Một bóng người cao gầy đang chậm rãi bước đi trong gió rét.

Hắn mặc mãng bào màu đỏ, dưới vạt áo từng đường cong tạo thành hoa văn sóng triều, làm nổi bật khí chất cao quý.

Nam sinh nữ tướng, trên gương mặt tuấn mỹ như yêu đang lộ rõ sự thất vọng, trong tay xách theo một nam nhân còn đang giãy giụa.

Hắn thuận tay quăng ra một cái, khiến cho nam tử bị đập trên cánh cửa hàng đang đóng chặt.

“Ầm!” Một tiếng

Sự va chạm của nam nhân làm cánh cửa vỡ nát.

Cánh cửa chia năm xẻ bảy, mảnh vụn văng ra khắp nơi, miếng gỗ vỡ ra nhọn như mũi giáo đâm vào bụng của nam tử, máu tươi liên tục tuôn ra từ miệng vết thương.

Đậu Trường Sinh nhìn nam nhân nửa chết nửa sống, thất vọng lên tiếng: “Vương thị ở Phương Châu cũng được xem là hào môn vọng tộc, vậy mà lại vô dụng như thế.”

“Thực lực kém cỏi như vậy mà còn dám chạy đến tranh đoạt vảy rồng, muốn tham dự đại hội Long Môn, thật sự làm cho Nhân tộc ta mất hết mặt mũi.”

Đậu Trường Sinh giương mắt nhìn chăm chú vào một góc hẻo lánh, cả ánh mắt và hơi thở đều lạnh lùng, lại khẽ lắc đầu một cái rồi xoay người bỏ đi.

Võ giả có mặt ở nơi đó lại bị kinh hãi, loại người nhát gan này khiến cho Đậu Trường Sinh không dâng lên được một chút ý chí chiến đấu nào, giết chết đối phương chỉ làm bẩn thanh đao của hắn mà thôi.

“Trần Trường Sinh, Diệp Vô Diện, Tưởng Côn Sinh, Gia Cát Dao. “

“Các ngươi ở đâu rồi?

Cơn gió lạnh thấu xương thổi đến tạo ra âm thanh “ù...ù” giống như tiếng trẻ con khóc nức nở.

Mặt trời buổi chiều dần lặn xuống biến mất, bóng tối chập chờn từ từ hiện ra làm cho trời đất mờ mịt, võ giả ở trong góc cửa hàng không dám cử động, vẫn luôn đứng im mãi cho đến hai khắc sau.

Sau khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, lúc này hắn mới cẩn thận nhô đầu nhìn ra bên ngoài.

Võ giả ngay lập tức nhìn thấy một xác chết ở trước mặt cách đó không xa, nhìn cẩm bào mặc trên người thi thể chết thảm, võ giả đã nhận ra đối phương là ai nên không thể khống chế mà lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Nếu là quá khứ nhìn thấy đệ tử của hào môn vọng tộc chết thảm như vậy, võ giả chắc chắn sẽ cười thầm trong bụng và cảm thấy thật thoải mái. Bởi vì bản thân là một võ giả tán tu bình thường nên nhìn bọn con cháu gia tộc quyền thế không vừa mắt.

Bình Luận (0)
Comment