Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 277 - Chương 277. Một Mình Khống Chế Cả Tòa Thành

Chương 277. Một mình khống chế cả tòa thành Chương 277. Một mình khống chế cả tòa thành

Chương 277: Một mình khống chế cả tòa thành

Nhưng bây giờ trong lòng hắn rất buồn rầu, thỏ chết cáo cũng buồn, từ Cao thị ở Bột Hải đến Vương thị ở Phương Châu, từng tên đệ tử của danh gia vọng tộc quyền quý đều lần lượt bị giết chết.

Những võ giả khác cũng không biết đã chết bao nhiêu người rồi, Đậu Trường Sinh mới tới chưa đến nửa ngày, vậy mà một huyện thành rực rỡ phồn hoa náo nhiệt như thế, hiện giờ lại giống hệt như quỷ vực vậy.

Tất cả mọi người đều ước gì bản thân có thể đào hang giống như loài chuột để trực tiếp chui vào trong đất mà trốn.

Võ giả liếc mắt nhìn thấy trong ngực của thi thể có thứ gì đó màu vàng lộ ra, đó là vảy rồng mà ai cũng mơ ước muốn lấy được, nhưng ngay lúc này võ giả chợt rùng mình một cái, lập tức rời mắt, nhìn cũng không dám nhìn.

Vảy rồng nha.

Bây giờ nó chính là bùa đòi mạng.

Người nào mà chả biết mười ngày cuối cùng này, những người thu được vảy rồng có thể cảm ứng được lẫn nhau.

Vốn dĩ điều này chỉ dùng để gia tăng tính cạnh tranh, không để bất kỳ kẻ nào có thể cất giấu vảy rồng mà không bị phát hiện.

Nhưng hiện giờ nó lại biến thành mồi câu của Đậu Trường Sinh.

Ngươi có mạng cầm được vảy rồng nhưng lại không còn mạng để hưởng thụ.

Sợ hãi.

Võ giả thật sự sợ hãi.

Nơi này không thể ở lâu được, võ giả nhìn màn đêm tối tăm bên ngoài, do dự trong chốc lát rồi lại thở dài, tinh thần suy sụp trong nháy mắt, thoạt nhìn hắn như già thêm mười tuổi.

Chết tử tế không bằng còn sống sót.

Võ giả bị hiện thực tàn khốc đả kích, cuối cùng đành phải buông bỏ tất cả ảo tưởng.

Nhờ vào bóng tối bao la, võ giả đi về phía ngoài thành, dự định tiến sâu vào Tam Tiên đảo, đi từ Đông Hải Ngạn sang Tây Hải Ngạn, sau đó rời khỏi Tam Tiên đảo trở về đại lục.

..............

Đậu Trường Sinh chậm rãi đi lại trong huyện thành, nhàn nhã đi bộ giống như dạo chơi trong mùa xuân, lại giống như Đế vương đang đi tuần tra lãnh địa của mình.

Người đâu hết rồi? Không phải trận tranh đoạt vảy rồng giữa các võ giả trên Tam Tiên Đảo đã đến giai đoạn kịch liệt nhất rồi sao, không biết có bao nhiêu võ giả?

Ngoại trừ lúc vừa bắt đầu gặp được một số võ giả ở bên ngoài, sao bây giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy được vậy?

“Ra đây nào!”

Đậu Trường Sinh đảo mắt nhìn về phía cái bàn bát tiên đặt ở cuối con đường.

Đây là một đường cái bày lộn xộn ở ven đường, ở con đường phía đông có bày mấy cái bàn và băng ghế, còn có ghế dài, có thể tưởng tượng được lúc huyện thành này còn náo nhiệt đã có rất nhiều người ngồi ở chỗ này ăn uống.

Giọng nói rõ ràng vang lên nhưng không hề có bất kỳ sự trả lời nào.

Đậu Trường Sinh khẽ nâng cánh tay lên, ống tay áo rộng thùng thình bay lất phất, sức mạnh của Huyền U Hoàng Tuyền gào thét vọt ra từ trong lòng bàn tay. Nó giống như một cơn lốc điên cuồng xoay tròn trên không trung rồi biến thành một sợi roi thép, đánh mạnh vào chiếc bàn bát tiên.

Một chiêu này hình thành từ pháp lực đã đủ để đánh nát sắt thép, đương nhiên chiếc bàn bát tiên làm bằng gỗ cũng không có cách nào may mắn thoát khỏi.

Pháp lực của Huyền U Hoàng Tuyền gào thét rơi xuống, trong nháy mắt lúc nó sắp đánh vào chiếc bàn bát tiên, đột nhiên có một luồng sáng xuất hiện từ chiếc bàn, mặt bàn đang hoàn hảo lõm xuống một lỗ nhỏ rồi lún sâu xuống.

Lúc pháp lực của Huyền U Hoàng Tuyền rơi xuống, chiếc bàn đã biến mất, trực tiếp đánh lên mặt đất. Bùn đất liên tục bay lên, sau đó một cái hố sâu lộ ra ngoài.

Phần mặt bàn đã biến mất, chỉ còn lại chân bàn, vựa vặn thoát khỏi sức mạnh của Huyền U Hoàng Tuyền.

Sau đó, mặt bàn đã biến mất lại xuất hiện, chỉ để lại chân bàn, chân bàn cũng bắt đầu kéo dài ra rồi biến thành hai cái chân, mặt bàn thì biến thành một bộ trường sam màu xanh nhạt.

Trong nháy mắt, chiếc bàn bát tiên đã hóa thành một nam tử mặc trường sam màu xanh nhạt đang mỉm cười.

Đậu Trường Sinh nhíu mày một cái, bực bội nói: “ Người giấy.”

Diệp Vô Diện nhìn Đậu Trường Sinh, mở miệng than thở: “Trong thiên hạ, người duy nhất khiến ta phải dè chừng chỉ có thể là Đậu huynh mà thôi.”

“Bởi vì Đậu huynh phong ấn được chân thân của Vô Tướng Vương đời trước.”

“Nếu nói về bản lĩnh thiên biến vạn hóa, ta còn kém xa so với Vô Tướng Vương đời trước, cũng khó trách Đậu huynh có thể nhìn ra được.”

“Sao ta dám dùng chân thân đến gặp Đậu huynh chứ.”

Diệp Vô Diện đổi giọng, nói tiếp: “Lần này Đậu huynh đến Tam Tiên đảo, đúng là đã gây ra một trận oanh động không nhỏ.”

“Vốn dĩ, ta nghĩ rằng Đậu huynh sẽ tương kế tựu ké, nhận lấy thân phận Minh chủ của Đồ Long Minh, bắt đầu diệt trừ những kẻ chống đối rồi cướp đoạt vảy rồng.”

“Nhưng không ngờ tầm nhìn của ta còn quá hạn hẹp, không dự đoán được Đậu huynh lại trực tiếp vung đao.”

“Một đám giá áo túi cơm vô dụng kia chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi người mạnh, không ngừng run rẩy trước lưỡi đao của Đậu huynh, uổng ta còn kỳ vọng vào bọn chúng.”

Bình Luận (0)
Comment