Chương 281: Trò hay bắt đầu. (3)
Cho dù họ biết một người đơn độc không phải là đối thủ của hắn, nhưng hôm nay số lượng cường giả hội tụ tới đây không phải con số ít, nếu thật sự nổ ra một trận chiến với Đậu Trường Sinh thì tỷ lệ bọn họ chiến thắng sẽ cực cao, nhưng dù thế trong lòng vẫn hốt hoảng.
Trận chiến bất khả chiến bại trên bến tàu họ nhìn thấy được đã khiến dũng khí trong lòng họ không có đủ.
Gia Cát Dao khẽ nhăn đôi mày đẹp lại, chầm chậm buộc cao mái tóc dài đen nhánh thành hình đuôi ngựa, hơi thắc mắc nói: "Ta đã sớm truyền tin tức cho Tưởng huynh, sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy Tưởng huynh tới?"
"Đương nhiên là bởi vì Tưởng Côn Sinh không thể tới."
Một câu trả lời truyền ra, một vị võ giả vẫn luôn ngồi ngay ngắn một bên lúc này khẽ mỉm cười, sau đó híp mắt cười tủm tỉm tiếp tục nói: "Suy cho cùng Tưởng Côn Sinh xếp hạng thứ tư trên Nhân Bảng, có võ học Thần Ma, nếu xuất hiện ở chỗ này thì ta sẽ cực kỳ lo lắng cho Đậu huynh."
"Thế cho nên ta đặc biệt mời Triệu Minh Ngọc, vì sư đệ của mình, Triệu Minh Ngọc đã đích thân ra tay, nói thế nào thì cũng chắc chắn sẽ cản trở Tưởng Côn Sinh trong một khoảng thời gian chắc không có vấn đề gì."
"Mà trong thời gian này, ta sẽ được thưởng thức cảnh tượng Đậu huynh đánh chết các ngươi."
"Không đúng."
"Cũng có thể là các ngươi giết ngược lại Đậu huynh, vì dù sao thực lực của các ngươi cũng không thấp."
Ánh mắt Diệp Vô Diện nhìn về phía Gia Cát Dao, từ từ mở miệng nói: "Người ta thường nói Thần Hầu Gia Cát Vô Ngã công chính vô tư, ngươi đoán nếu Đậu huynh đánh chết ngươi thì Gia Cát Vô Ngã có tự mình ra tay báo thù rửa hận cho ngươi hay không hả?"
"Người tốt trở thành người xấu, người xấu trở thành người tốt."
"Thật là thú vị mà."
"Ta thật sự muốn nhìn xem."
"Là tư quan trọng? Hay là công quan trọng?"
"Đối mặt với sự cầu xin trong đau khổ của gia tộc và thân nhân, Gia Cát Vô Ngã có tiếp tục giữ vững sự công chính này của mình không nhỉ?"
"Đương nhiên các ngươi cũng có thể không cho ta cơ hội này, trực tiếp đánh chết Đậu Trường Sinh."
Nhìn từng người ở đây đang tức giận, hận không thể ăn thịt mình, Diệp Vô Diện vươn một ngón tay, đặt ngay trên miệng ra dấu suỵt một tiếng, ý bảo mọi người an tĩnh, sau đó chỉ tay nói:
"Nhìn đi, Đậu huynh tới rồi."
"Trò hay bắt đầu."
Ầm!
Một tiếng nổ lớn phát ra.
Một luồng đao mang lộng lẫy, từ trăm mét bên ngoài lan tràn đến.
Đao mang chém vàng bẻ ngọc, những thứ cản bước trên đường đi đều bị nó chém bay trong nháy mắt, dọc theo đường đi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Một toà tửu lầu cao bốn tầng, bị một đao chặt đứt.
Tửu lâu ầm ầm chia làm hai nửa, đổ sụp về hai bên, vô số mảnh gỗ vụn cùng sụp xuống, đụng trúng kiến trúc bên hông, bốc lên bụi cát đầy trời.
Một bóng người cao to vạm vỡ chầm chậm bước ra từ trong bụi cát, nửa người trên cường tráng như gấu lớn, nửa người dưới tinh tế như cây gậy trúc, chiều cao chừng hơn một trượng.
Lãnh Vưu Khôn vươn cánh tay tráng kiện ra, bàn tay to rộng thô ráp đè lại nửa tửu lầu đang sập bên cạnh, cứ thế cứng rắn chống được tửu lầu sụp đổ, một cánh tay tráng kiện khác mở ra, từng sợi khí huyết nhè nhẹ bắt đầu không ngừng khuếch tán.
Tựa như mạng lưới trực tiếp đỡ lấy tửu lầu bị sập, cánh tay Lãnh Vưu Khôn dùng sức, tửu lầu lại lập tức mọc lên từ dưới mặt đất, giống như một viên đạn pháo, hung mãnh đập về phía Đậu Trường Sinh.
Tiếng gió rít gào vang lên, đây là không khí bị xé rách giữa không trung của tửu lâu, phát ra âm thanh chói tai, dưới luồng khí cuồn cuộn thổi quét, bụi đất bay lên cao bao phủ toàn bộ phía dưới, vài toà kiến trúc bị luồng khí thổi quét, bị bẻ gãy dễ như trở bàn tay.
Trong phút chốc, kiến trúc hai bên đường phố lại sụp đổ hoàn toàn.
Đậu Trường Sinh nâng vỏ đao lên vút nhẹ về phía trước một cái.
Hàn khí vô biên lan tràn ra ngoài, tầng tầng lớp lớp băng lạnh che trời lấp đất, biến thành vô tận mũi tên hàn băng, chi chít mũi tên tràn ngập trong không trung, trong tiếng rít gào tạo thành một dòng sông dài, ngang nhiên bắn ra.
Trong chớp mắt tửu lầu bằng gỗ biến thành cái sàng, phía trên xuất hiện vô số lỗ thủng, sau khi mũi tên hàn băng đâm xuyên qua tửu lầu, uy thế không hề giảm xuống bắn vào trong bụi đất.
Huyết khí hiện hoá, giống như thực thể phủ lên người Lãnh Vưu Khôn một lớp giáp màu máu, tinh khí cuồn cuộn bay lên xông thẳng lên trời cao, bao phủ trên trời dưới đất giống như lò luyện, hơi thở cực nóng thiêu đốt mặt đất.
Vô số mũi tên hàn băng bắn ra khi nãy bị sóng nhiệt thổi quét tới không ngừng hoà tan, biến thành nước đá rơi xuống.
Có chút bản lĩnh.
Khuôn mặt anh tuấn của Đậu Trường Sinh nổi lên sự hứng thú.
Tên Lãnh Vưu Khôn này nhiều ngày không gặp, sự thay đổi to lớn này làm cho người ta kinh ngạc sợ hãi.