Chương 299: Đại Chu ta sắp vong? (3)
"Thiên hạ này, Đại Chu còn có một giáp hưng thịnh.”
"Bởi vì Gia Cát thị các ngươi tham dự Thánh Nhân đoạt đích thành công, bởi vậy mới phát triển mạnh mẽ hưng thịnh, liên quan quá sâu với Đại Chu, hậu quả xấu như vậy, chính bản thân các ngươi sẽ tự mình phải thưởng thức.”
Giọng nói từ từ vang lên, Trần Trường Sinh chậm rãi đi tới, không một chút nôn nóng nào, bắt đầu không ngừng khởi động vô số độc trùng, toàn thân giống như độc trùng tạo thành, mỗi khi bước ra một bước, trên mặt đất đều sẽ xuất hiện dấu chân bị ăn mòn.
Khụ khụ khụ!
Gia Cát Thanh Vân bắt đầu ho khan, khăn tay trong tay che miệng, màu tím trong máu đã càng ngày càng nhạt, màu tím sắp phải biến mất, cố tý kéo dài thời gian tuyệt vọng nói: “Lúc trước không nên tiếp xúc với Thánh Nhân, thế cho nên Gia Cát thị liên quan càng lúc càng lớn với Đại Chu.”
“Lấy được lợi ích, hiện giờ lại không muốn nhận nợ, vị tộc trưởng Gia Cát thị là ngươi này, nổi tiếng thật sự là quá khó nhìn."
“Nếu không phải Gia Cát thị nâng đỡ Thánh Nhân đoạt đích thành công, Thánh Nhân ban thưởng rất nhiều linh đan nhất phẩm, đại đan Thần Ma cho các ngươi, làm sao Gia Cát Vô Ngã có thể đột phá tới võ đạo nhất phẩm.”
“Không có Thánh Nhân ban thưởng, tài nguyên của Đại Chu ưu tiên thì nhiều nhất Gia Cát thị cũng chỉ giống như Cao thị ở Bột Hải thôi, có một vị Đại Tông Sư đã không tồi rồi.”
Trần Trường Sinh hơi hơi lắc đầu, cuối cùng mở miệng đề điểm nói: “Đúng rồi, ngươi cố tình kéo dài thời gian, muốn trục cổ trùng đi ra ngoài, tự thân giải khai kịch độc.”
“Đây là uổng phí thời gian, độc này của ta, khi độc tố càng ngày càng ít, nhan sắc càng đậm, khi không màu không đau đớn, lại không có cảm giác nữa, như vậy sẽ đại biểu ngươi đã trúng độc rất nặng.”
“Ngươi đang kéo dài thời gian, ta cũng muốn kéo thời gian làm cho độc tố ăn mòn tâm trí ngươi.”
vẻ mặt Gia Cát Thanh Vân lạnh nhạt, bình thản mở miệng nói: “Sai rồi.”
“Cho dù Thiên Cổ Vạn Độc Kinh là võ học Thần Ma, nhưng cuối cùng ngươi cũng không vào Thượng tam phẩm, độc này lại mạnh cũng có cực hạn, ta kéo dài thời gian, không chỉ là để giải độc, mà là khôi phục ý chí võ đạo.”
“Không có kiện Thần Binh này, ta đã đánh chết các ngươi từ lâu rồi.”
“Hiện giờ chính là dùng nhiều thời gian hao phí hơn một chút mà thôi.”
“Trời của Đại Chu, không phải là bọn ranh con như các ngươi là có thể lay động được.”
Gia Cát Thanh Vân ngước nhìn lên trời cao, thấp giọng thì thào tự nói:
“Dao nhi và Phi nhi, một lát nữa vi phụ có thể giết Diệp Vô Diện.”
“Báo thù rửa hận cho các ngươi.”
Tuyết bay lả tả đầy trời.
Những bông tuyết như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống.
Đã hoàn toàn không thể nhìn thấy tàn tích của một tòa thành nữa rồi, vì nó đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết thật dày, khắp đất trời là một mảnh trắng xóa.
Đậu Trường Sinh ẩn giấu trong thế giới băng tuyết, lúc này sắc mặt hiện ra một chút ánh sáng hồng nhuận.
Không dễ dàng gì.
Qua 10 ngày liên tiếp.
Đậu Trường Sinh mới bù đắp đủ những thiếu hụt lần này.
Đây vẫn là có huyết mạch Thần Ma, thiên phú dị bẩm mà còn như vậy thì có thể tưởng tượng hậu hoạn lần này lớn đến mức nào.
Mấy ngày này, Đậu Trường Sinh ngoài tu hành và tu hành ra thì vẫn là tu hành.
Không hề quan tâm tới chuyện bên ngoài, cũng không thèm chú ý dù cho dưới lớp băng tuyết có chứa không ít vảy rồng.
Lúc này, hơi ngẩng đầu lên là có thể thấy rõ dưới lớp tuyết đọng dày đặc có những tia sáng đang tỏa ra không ngừng, những tia sáng ấy xâm chiếm tuyết trắng, như từng chùm sáng dâng trào từ lòng đất.
Từng chùm sáng ấy xuất hiện, đâm thẳng lên trời, cảnh tượng này tráng lệ vô cùng.
Mỗi một chùm sáng đại diện cho một mảnh vảy rồng.
Đồng thời, những ngày gần đây, mấy chùm sáng mạnh yếu khác nhau ấy đang bắt đầu tăng mạnh hơn, càng gần ngày đại hội Long môn bắt đầu thì ánh sáng của nó càng mạnh hơn.
Vốn dĩ Đậu Trường Sinh cũng không biết được hiện giờ mình đang nắm giữ bao nhiêu vảy rồng, nhưng bây giờ, khi thấy những chùm sáng xuất hiện thì lại dễ đoán hơn nhiều.
Nhân tộc có tổng cộng 30 suất, một suất được ba mảnh vảy rồng, vậy gộp chung lại là được 90 mảnh vảy rồng.
Hiện giờ, trên phế tích của huyện thành này, có tia sáng không ngừng phóng thẳng lên trời, không ít những chùm sáng đan xen vào nhau, Đậu Trường Sinh tính sơ qua, lại cộng thêm vảy rồng trong tay mình thì tổng hiện tại là mình có 71 mảnh vảy rồng.
Đây là một con số vô cùng đáng kinh ngạc.
Tất cả chỉ có 90 mảnh vảy rồng, sau khi trừ đi 71 mảnh thì chỉ còn lại 19 mảnh.
Tương đương với 6 danh ngạch.
Nhưng phải biết rằng, những mảnh vảy rồng còn thừa kia không thể vừa hay tụ lại cùng một chỗ được, có thể ctrong tay một người chỉ có một mảnh, có người hai mảnh, hoặc cũng có người sở hữu nhiều mảnh.