Chương 300: Ngươi là toàn bộ hy vọng của cả Nhân tộc.
Việc này cũng dẫn tới chuyện chắc chắn không thể đủ được 6 danh ngạch, thậm chí 5 danh ngạch đã là chuyện quá sức rồi, chỉ có thể thiếu chứ không có chuyện nhiều hơn.
Đậu Trường Sinh bắt đầu cẩn thận nhớ lại, chắc chắn mình sẽ không cướp được nhiều vảy rồng như vậy, khẳng định là có người đã bỏ cuộc, vứt vảy rồng đi, sau đó lựa chọn rời khỏi.
Lúc đó không cẩn thận chú ý, giờ nhớ lại mới phát hiện, những võ giả vứt vảy rồng đi khá là thức thời đấy chứ, nên giờ mới bình an rời khỏi được.
Với thực lực của sư huynh Triệu Minh Ngọc thì chắc chắn trong mấy sdanh ngạch còn lại sẽ có huynh ấy, sau đó là Tưởng Côn Sinh.
Hai vị này, một người giữ xếp hạng thứ 10, một người thì xếp hạng thứ 4 trên Nhân Bảng, toàn bộ đều là chiến lực Tông Sư.
Diệp Vô Diện, Trần Trường Sinh.
Trên cơ bản thì chỉ có mấy người này thôi.
Đại hội Long Môn lần tới chắc chắn sẽ đặt ra quy tắc, tình trạng cướp đoạt phần lớn vảy rồng như lần này sẽ là lần đầu cũng sẽ là lần cuối.
Gió tuyết thổi không ngừng bay lên cao, hàn băng tự động vỡ ra, Đậu Trường Sinh bắt đầu đi nhặt từng mảnh vảy rồng trong thế giới băng tuyết.
Đậu Trường Sinh gom đủ tất cả vảy rồng xong, nhìn chùm ánh sáng cực lớn rực rỡ chói lọi vọt thẳng lên, nó tỏa sáng lộng lẫy giống như trụ trời chống giữa trời đất.
Nhiều vảy rồng tụ lại một chỗ như vậy, quả thực giống như một ngọn hải đăng, chiếu rọi trời đất.
Đậu Trường Sinh ngồi ngay ngắn trên vảy rồng, rồi lấy một chiếc gương đồng ra từ trong nhẫn trữ vật, định liên lạc với vị sư phụ hờ của mình, nhân tiện nhắc luôn việc Đậu Trường Sinh không phát hiện một chiếc nhẫn trữ vật nào trên đường đi tìm vảy rồng.
Không biết là bị tên nhóc khốn kiếp đáng giết ngàn đao nào lấy hết rồi.
Giờ mới liên lạc với vị sư phụ hờ này, là do Đậu Trường Sinh bận tu hành, đã cắt đứt hết tin tức ở bên ngoài.
Có nhiều người chết trong đại hội Long Môn như vậy, nhất là có không ít thế gia đại tộc, hoặc là đệ tử tông môn, toàn bộ đều là người có bối cảnh.
Đậu Trường Sinh biết, bọn họ đều không tới một mình mà là được trưởng bối đưa tới, vì tránh cho họ bị vị tiền bối vô liêm sỉ nào đó tập kích trong thời kỳ đại hội Long Môn này.
Đậu Trường Sinh vừa lấy gương đồng ra, còn chưa kịp chủ động liên lạc, thì gương đồng đã chủ động phát sáng, mặt gương phẳng lặng dập dờn như sóng nước.
Hình dáng mờ ảo của sư phụ thần bí xuất hiện, lần trước là đã kém xa lần đầu gặp lắm rồi, khi ấy đã không rõ ràng, nhưng ít ra còn có thể nhìn thấy là một người, còn bây giờ ngay cả người cũng chẳng nhìn thấy được, chỉ còn lại hình bóng mơ hồ.
Cho dù là một con chó đang ở mặt gương bên kia thì Đậu Trường Sinh cũng không nhìn thấy được.
Trong lòng nói thầm, có hơi bất mãn, nhưng đó chỉ là việc nhỏ, thế cục bên ngoài mới là chuyện quan trọng, không khỏi hỏi: “Sư phụ.”
“Hiện giờ Lệ Tiên Thành ra sao rồi?”
“Có phải mấy vị Tông Sư kia đều đang mài dao soàn soạt đợi đại hội Long Môn kết thúc hay không, với…”
Mấy lời còn lại chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.
Sư phụ thần bí như một bóng đen vặn vẹo, hoàn toàn không thể nhìn được biểu cảm biến hoá, chỉ có một giọng nói truyền ra: “Mấy Tông Sư kia đều chạy cả rồi.”
Đậu Trường Sinh cả kinh, không khỏi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Được rồi, đừng giả vờ giả vịt nữa.”
“Tuy bên ngoài đều truyền miệng nhau rằng, tất cả những việc này đều do Diệp Vô Diện làm, không liên quan gì tới Đậu Trường Sinh ngươi cả, ngươi chỉ là gặp tai bay vạ gió mà thôi.”
“Nhưng ta hiểu được, sao đồ đệ Trường Sinh của ta có thể là người tốt được?”
“Trường Sinh, ngươi có thể yên tâm, trong thiên hạ này không ai hiểu, nhưng ta nhất định sẽ khắc ghi trong tâm, chứng minh chiến công của ngươi là thật sự.”
“Chỉ tiếc là phải để Trường Sinh ngươi chịu ấm ức.”
“Toàn bộ danh tiếng hiện giờ đều bị Diệp Vô Diện lấy đi hết rồi.”
“Nhưng đây không phải chuyện xấu gì mà trái lại còn là chuyện tốt, dù gì thì chuyện mà ngươi và Diệp Vô Diện liên thủ làm, đã hoàn toàn đâm thủng trời rồi.”
Sư phụ thần bí nói đến đây thì lập tức im lặng, dường như đang ấp ủ hoặc sắp xếp lại lời nói, sau khi đợi khoảng chừng ba bốn mươi nhịp thở thì sư phụ thần bí mới nói tiếp: “Lúc đó ta nhận được tin, biết ngươi đang không kiêng nể gì mà giết chóc.”
“Ta cho rằng ngươi không muốn che giấu nữa, tính bại lộ thân phận, trực tiếp quay về tông môn.”
“Dù gì người chết cũng đều là thế gia đại tộc, nếu còn tiếp tục ở lai Lục Phiến Môn thì với tính cách sao cũng được của Trần Vương, hắn sẽ không chủ động bao che, Triệu Vô Độ cũng chẳng bảo vệ được ngươi, tương lai nhất định sẽ chết ngoài ý muốn.”
“Ta vốn tưởng chuyện như vậy là đã đủ chấn động lòng người rồi nhưng nào ngờ so với chuyện tiếp theo thì nó lại chẳng khác nào giọt nước giữa đại dương.”