Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 308 - Chương 308. Đậu Hoàng Đế

Chương 308. Đậu Hoàng đế Chương 308. Đậu Hoàng đế

Chương 308: Đậu Hoàng đế

Muốn thông qua đây để phỏng đoán thực lực là chuyện không thể nào.

Không có thông tin nào khác để phán đoán, Đậu Trường Sinh bắt buộc phải dùng đến con át chủ bài.

Đậu Trường Sinh mò mẫm từ trong lòng ngực lấy ra một món đồ, thứ này cũng không lớn nhìn cũng cực kỳ tầm thường, hoàn toàn giống y như một đồng tiền ngoài tròn trong vuông.

Thứ này xuất hiện ở trên bất kỳ người nào đều sẽ không ai bất ngờ, cũng không ai quan tâm.

Nhưng thứ này là Thiên Thông trao đến tận tay cho hắn.

Đây là đại biểu cho ý chí Thần Ma của Nhân tộc, là cánh cửa bí mật bọn họ để lại trong Long Môn.

Sau khi lấy đồng tiền ra, giống như cảm nhận được ý chí của Đậu Trường Sinh, đồng tiền hiện ra vầng sáng nhàn nhạt, từng tia sáng nhè nhẹ như một bầy rồng bắt đầu bay đến quấn quanh bảy hình bóng trước mắt.

Đậu Trường Sinh không hề do dự mà nói thẳng ra tâm ý của mình:

“Thực lực mạnh nhất, địa vị cao nhất.”

Từng sợi tơ chỉ vàng nhè nhẹ bay lơ lửng rồi hướng về phía một người thiếu niên, cuối cùng quấn lấy người thiếu niên, dường như cố định một chút rồi không nhúc nhích.

Trên người thiếu niên mặc một bộ y phục màu xanh lam, trên hông thắt một chiếc đai lưng hoa văn long phượng màu xanh nước biển, một đầu tóc đen như mực, một đôi mắt sáng long lanh, đặc biệt là trên gương mặt còn có chút gì đó e lệ.

Nếu không nhờ có đồng tiền lựa chọn thiếu niên này, thì giữa bảy người đây sẽ là người đầu tiên bị Đậu Trường Sinh đánh rớt, thật ra người Đậu Trường Sinh xem trọng nhất là người râu tóc bạc phơ, trên người mặc bát quái tiên ty, trong tay cầm phất trần, lão đạo hạc phát đồng nhan.

Khí chất của lão bồng bềnh như tiên nhân trên chín tầng mây, nhìn như nào cũng giống lão đại trên giang hồ, người thứ hai Đậu Trường Sinh xem trọng là một nam tử trung niên mặt vuông chữ điền, không giận tự uy, uy phong lẫm liệt.

Người kia là lão thần tiên, đây là thủ lĩnh đương thời.

Đậu Trường Sinh hơi chần chừ một lát, rồi vẫn quyết định chọn thiếu niên.

Trái phải rõ ràng, Thiên Cơ Lâu vẫn đáng tin hơn, Thiên Cơ lão nhân người ta là Tiên Thiên Thần Ma không cần hao tổn tâm trí đối phó với một vị tiểu bối như hắn, nếu muốn hắn chết cũng chỉ cần nói một câu thôi.

Cùng với ý nghĩ xuất hiện trong đầu của Đậu Trường Sinh, lựa chọn cuối cùng cũng được xác định.

Mọi thứ trước mặt đều bắt đầu biến dạng, trước mắt Đậu Trường Sinh tối sầm, chờ khi tầm nhìn được khôi phục ánh sáng thì hắn đã đứng ở một chỗ trong cung điện.

Cung điện nguy nga sừng sững, uy nghi hào hùng.

Rồng quấn quanh từng cây cột đang chống đỡ đại điện.

Con rồng quấn lấy cột sống động cứ như một sinh vật còn đang sống, một luồng ánh sáng không ngừng lưu động, thỉnh thoảng lại lập lòe tăng thêm ba phần linh tính.

Đậu Trường Sinh nhận ra mình đang ngồi nghiêm chỉnh sau một cái bàn, dưới thân lót thảm lông tuyết trắng nổi danh đắt đỏ, trên mặt bàn trưng bày đủ loại linh quả hình thù quái dị, mùi hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, hai bên hắn là hai tỳ nữ có dung mạo thanh tú đang quỳ gối hầu hạ.

Chỉ là đôi mắt của tỳ nữ vô hồn giống như búp bê sứ tinh xảo cũng không phải là vật sống.

Ngước lên nhìn có thể thấy hai bên phía dưới bày mấy cái bàn, trái phải có từng vị từng vị Tông Sư danh chấn thiên hạ đang ngồi thẳng.

Năm Đại Thương Vạn Khánh thứ mười tám, Tề Châu, Lữ thành, Tề Hầu cung.

Con thứ của Tề Hầu đương thời, Cơ Xương Kình.

Vẻ mặt của Đậu Trường Sinh bình tĩnh, bắt đầu tiếp thu bối cảnh của thế giới này, còn có giới thiệu đơn giản của nhân vật.

Nhưng chỉ với hai ba câu ngắn ngủi cũng đã khiến cho Đậu Trường Sinh chấn động.

Triều đại Thái tổ hoàng đế, Tề Địa vùng dậy, năm xưa đã từng tự xưng là Tề Hầu, sau khi chỉ huy đánh vào Yến Địa thì danh hào Tề Hầu không đủ để hiệu lệnh phương bắc, lại còn dễ dàng khiến cho Yến Địa thấy không phục, nên lúc sau mới xưng là Chu Vương.

Mà thân phận của con thứ Tề Hầu tức Cơ Xương Kình cũng không phải nhỏ, chính là Thái Tông hoàng đế của Đại Chu sau này, liên thủ cùng với Á Thánh, tạo dựng nên thương nghiệp hưng thịnh của Đại Chu.

Hiện giờ Thái Tổ hoàng đế vẫn chỉ là Tề hầu, chứng tỏ mới vừa dẹp yên Tề Địa, tiếng tăm của Cơ Xương Kình lúc này còn chưa vang xa bằng thế tử Tề Hầu đi theo Tề Hầu nam chinh bắc chiến, lập nên nhiều chiến công.

Bây giờ hắn đã xác định mình đúng là địa vị tối cao, cũng đi cùng với thực lực mạnh nhất.

Đậu Trường Sinh có thể cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể khi hắn vẫy tay lên, lực lượng có thể dâng lên lặn xuống, thay trời đổi đất. Thái Tông hoàng đế cũng không phải thứ tốt đẹp gì, tuổi còn trẻ mà đã có chừng ấy thực lực.

Thảo nào đại ca không chơi lại Thái Tông hoàng đế, cuối cùng đoạt đích thành công trở thành vị hoàng đế thứ hai của Đại Chu, cuộc sống đầy bí ẩn, áp chế khai quốc tướng môn của Thái Tổ, đắp nặn nên một thế hệ Thái Tông.

Bình Luận (0)
Comment