Chương 311: Không có rồng nào hiểu Đậu Trường Sinh hơn ta (2)
“Tộc của chúng ta từ trước đến nay đều thật sự chân thành, chứ không có xảo trá đê tiện như Nhân tộc, Đậu tặc chậm chạp vẫn chưa bị phát hiện nhất định là có người yểm hộ, trong trận doanh của các người có long gian.”
Khi vừa nghe thấy hai chữ ‘long gian’.
Phe m Cực Tông lập tức xuất hiện xôn xao, họ bắt đầu né xa đồng bạn của mình ra, ai cũng kéo ra khoảng cách, không dám thân cận quá gần đối phương.
Bên trong có một vị đại hán cường tráng sải bước lên phía trước, trước tiên đi ra nói: “Vị huynh đệ này nói không sai.”
“Mỗi câu đều có lý.”
“Ta là Ngao Luân của Bạch Long tộc, cũng cho rằng có long gian đang yểm hộ cho Đậu tặc, nếu không vừa nãy chúng ta thăm dò lẫn nhau nhất định sẽ có kết quả, chứ không phải không biết ai là giả.”
Đậu Trường Sinh ngạc nhiên thốt lên: “Là Thập tam điện hạ.”
Kim Long tộc của Long tộc là vương tộc của Long tộc, còn lại mạnh nhất là Hắc Long tộc và Bạch Long tộc, cuối cùng là các Thủy tộc khác. Từ thời Thượng Cổ Long tộc đã khác biệt, vào thời Thượng Cổ chỉ có Thần Ma mới dám xưng là Long tộc.
Còn lại đều chỉ là giao long hoặc là long chúc.
Hiện tại Long tộc đã trở nên bao la hơn, không chỉ mấy giao long này mà ngay cả cua xanh hay tôm hùm vân vân cũng dám xưng là Long tộc.
Thiếu tộc trưởng của Hắc Long tộc là Thập thái tử, thiếu tộc trưởng của Bạch Long tộc là Thập tam thái tử.
Đậu Trường Sinh rất quen thuộc với Ngạo Huyền, bởi vì Hắc Long tộc và Bạch Long tộc không hòa thuận, Thập thái tử Hắc Long tộc lúc trước còn cố ý vu oan cho Bạch Long tộc.
Thập tam thái tử gật đầu nói: “Đúng là bản thái tử.”
“Vị tiểu long này không tồi, người thân ngươi đã chết dưới tay Đậu tặc hay sao?”
Đậu Trường Sinh vội vàng nói: “Thập tam điện hạ nói đúng, tiểu long có một thúc thúc đã chết ở Hắc Thủy Quan, từ đấy tiểu long đã bắt đầu nghiên cứu tên Đậu tặc.”
“Có thể nói, không có rồng nào hiểu Đậu Trường Sinh hơn ta.”
“Từ lúc Đậu tặc xuất đạo đao trảm thiên mệnh ở đô thành Đại Chu, cho đến Đậu tặc hại chết cả nhà Trịnh gia, từng việc từng chuyện tiểu long đều nắm rõ như lòng bàn tay, ta đã nghiên cứu cẩn thận các chi tiết.”
“Lần này chắc chắn Đậu tặc đang được long gian yểm trợ, nếu không làm sao Đậu tặc có thể che giấu hoàn mỹ như vậy, không để lại bất cứ một sơ hở nào.”
“Cho nên xin các huynh đệ đối diện cẩn thận điều tra lại thêm một lần nữa, bất luận có hiềm nghi nào mà không thể xác định, cũng chỉ có thể hy sinh bọn họ.”
“Để tộc ta ngày càng lớn mạnh, cũng chỉ có thể để bọn họ chịu ủy khuất.”
Thập tam thái tử gật đầu tán thành nói: “Tiểu long này nói rất có lý, để tộc ta ngày càng lớn mạnh cũng chỉ có thể để bọn họ hy sinh một chút.”
Đậu Trường Sinh gật đầu: “Nếu Thập tam thái tử đã đồng ý thì quá tốt rồi.”
“Vậy mời Thập tam thái tử chết trước đi.”
Đậu Trường Sinh vừa thốt ra câu nói ấy thì kiên quyết lui về phía sau, mà trước mặt của Thập tam thái tử là cây trường thương mà Cửu thái tử cầm trên tay đang đâm đến.
Một cây trường thương như sao chổi đâm vào mặt trăng, cầu vồng trắng vắt ngang mặt trời.
Một thanh trường kiếm cứ như rắn độc, im hơi lặng tiếng đã lặng lẽ đến sau lưng Thập tam thái tử.
Móng vuốt khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đầu ngón tay sắc bén xé rách không trung, bao phủ một khu vực trong phạm vi mười thước, sóng khí rít gào lao xuống.
Trong tích tắc, tổng cộng có mười người ra tay.
Mỗi vị đều có sức mạnh của Tông Sư, có thể gọi là kinh thiên động địa.
Mà phe m Cực Tông đang ngo ngoe rục rịch, Đậu Trường Sinh cất cao giọng kêu gọi: “Các huynh đệ đối diện ngàn vạn lần không thể ra tay.”
“Tên Thập tam thái tử này, ta liếc mắt một cái đã nhìn ra hắn không phải llà rồng.”
“Trong khi các huynh đệ còn đang chần chờ thì tên này lại chủ động tiến đến đây, để làm gì chứ?”
“Còn không phải muốn tẩy thoát hiềm nghi của mình, chứng minh bản thân mình không phải là Đậu tặc hay sao? Ta vốn cũng không có hoài nghi nhưng câu cuối chỉ là câu thăm dò của ta thôi.”
“Nhưng không ngờ tên này lại dính bẫy, muốn hy sinh đồng bào tộc của chúng ta, thật sự là quá xấu xa.”
“Phải biết rằng chúng ta đều chung một tộc, mỗi một vị huynh đệ đều là tinh anh của tộc chúng ta, là tương lai của tộc chúng ta, làm sao ta có thể vứt bỏ bất kỳ một vị nào.”
“Ta thà rằng hy sinh bản thân mình cũng không nghĩ sẽ hại các huynh đệ.”
Bên phe m Cực Tông có một bóng dáng lao qua đây, ngang nhiên ra tay muốn tìm cách cứu Thập tam thái tử, đồng thời quát lớn: “Câm miệng.”
“Đây là thiếu tộc trưởng Bạch Long tộc, Thập tam thái tử của Long Đình.”
“Sao các ngươi dám to gan xuống tay với Thập tam thái tử, các ngươi muốn tạo phản sao?”
Đậu Trường Sinh chỉ tay về phía hắn, vô cùng đau đớn nói: “Các huynh đệ, tất cả hãy nhìn xem.”
“Đây chính là long gian.”