Chương 312: Mưu tính của Long Đình
“Ta trăm triệu không thể ngờ được, từ trước đến nay đãi ngộ của tộc chúng ta với đồng bào luôn cao hơn Nhân tộc, có chỗ nào đắc tội với ngươi.”
“Vậy mà ngươi lại lựa chọn phản bội tộc của chúng ta, đi làm nội gián cho Nhân tộc.”
“Long tộc cao quý thì không làm, đi làm chó cho Nhân tộc, quá đáng giận đi.”
“Ngươi không thấy xấu hổ với trăm triệu tộc nhân chết ở Hắc Thủy Quan sao?”
Đậu Trường Sinh nhìn quanh bốn phía, rồi quay qua nhìn tên này xong lại tiến lên thêm ba thước, cất cao giọng nói thêm lần nữa: “Các huynh đệ phía đối diện hãy ra tay đi.”
“Chúng ta không thể xuống tay với đồng bào, nhưng đối với loại long gian đã phản bội tộc của chúng ta thì tuyệt đối không thể hạ thủ lưu tình.”
“Hãy nhớ đến những người thân đã chết, nhớ đến thủy vực Hắc Thủy Quan đã bị máu tươi nhuộm đỏ.”
“Toàn bộ những việc này đều là do Đậu tặc sai, nhưng dù Đậu tặc có sai đến đáng giận thì hắn cũng không phải người tộc ta, hắn là dị tộc, hai bên quanh minh chính đại đấu đá nhau, chúng ta cũng chỉ có thể đơn giản là hận.”
“Nhưng long gian thì không giống vậy, bọn họ cùng tộc với chúng ta nhưng vì vinh hoa phú quý, thế mà lại bán đứng tộc của ta, còn đáng giận hơn so với Đậu tặc gấp chục lần, gấp trăm lần.”
“Nếu các huynh đệ ở đối diện không muốn báo thù cho trăm triệu đồng bào đã chết ở Hắc Thủy Quan, thì có thể khoanh tay đứng nhìn, chừa lại cho chúng ta một mảnh đất trống để chúng ta ra tay.”
“Tuyệt đối đừng lại quá gần, nếu không lại ngộ thương các vị huynh đệ.”
“Ta tham gia đại hội Long Môn cũng chỉ để giết Đậu tặc, chứ không muốn đấu với các huynh tệ.”
Trong doanh trại m Cực Tông có một vầng sáng lóe lên cùng một tiếng gào thống hận vang lên: “Đậu tặc đáng chết, nhưng long gian còn ghê tởm hơn.”
“Giết tên long gian này, báo thù cho đồng bào đã chết.”
Người vừa ra tay nghĩ cách cứu Bạch Long tộc, vừa sợ vừa tức giận nói: “Các ngươi sai rồi.”
“Ta không phải long gian, kia thật sự là thiếu chủ của tộc chúng ta.”
“Phi.”
“Long gian nho nhỏ còn dám lừa chúng ta sao?”
“Ta thật sự là Ngao Luân của Bạch Long tộc.”
Thập tam thái tử thảm hại không thể chịu nổi, mảnh áo trước ngực bị xé rách, bị đâm thủng một lỗ thật sâu, máu thịt đang lòi ra ngoài, máu tươi chảy ồ ạt không ngừng, một cánh tay đã không còn, máu tươi chảy ròng ròng giống như không cần tiền.
Hàm răng trắng như tuyết của hắn đang không ngừng trào ra máu tươi, trong miệng phát ra tiếng thét thê lương.
Ngao Luân được xem là thiếu tộc trưởng của Bạch Long tộc, thực lực của hắn không thể xem thường, vượt xa thiếu tộc trưởng của Hắc Long, có thể coi là nhóm Long tộc mạnh nhất dưới Long tộc tam phẩm.
Nếu hắn cũng tham gia vào bảng xếp hạng của Nhân tộc thì chắc chắn cũng có thể vào top 10 của Nhân bảng, hơn nữa cũng là tuyệt thế nhân tài với chiến lực Tông Sư.
Nhưng bây giờ người đang vây sát Ngao Luân lại là Cửu thái tử, một cường giả có thực lực không hề kém cạnh lại còn có thêm chín vị Long tộc đồng loại ra tay.
Nếu là ở thế giới bên ngoài, Ngao Luân cũng không đến nỗi bị như thế này nhưng ai bảo đây là bí cảnh diễn sinh của Long Môn cơ chứ, tất cả bọn họ ai cũng có chiến lực Tông Sư, ưu thế trời sinh của Ngao Luân đã không còn rõ ràng như vậy nữa.
Dù sao trung tam phẩm có thể so ngang với chiến lực Tông Sư, nhưng chiến lực của tam phẩm so với nhị phẩm thì yếu hơn rất nhiều.
Thực lực càng đến hậu kỳ lại càng khó tăng trưởng, trong bí cảnh Long Môn được tăng thêm chiến lực là để có thể nếm thử Tông Sư trước, nếu thành công vượt qua Long Môn thì những gì cảm nhận trước sẽ được giữ nguyên, đây là một tạo hóa lớn.
Sau khi Ngao Luân đạt được tăng trưởng lại không thể tiến thêm bước nào nữa, bởi vì Ngao Luân mãi vẫn chưa thể hoàn toàn cảm ngộ được một phần Tông Sư này, chuyện này đối với Ngao Luân là cực kỳ bất lợi.
Vì vậy tình cảnh bây giờ của Ngao Luân vô cùng khốn khổ, sau khi cường thế giết chết một tên của Long tộc thì hắn đã bị đẩy vào tình huống tuyệt vọng.
Mặc kệ Ngao Luân có điên cuồng gầm rú hay liên tục la hét như thế nào thì vẫn không có ai quan tâm đến hắn.
Thập tam thái tử đã bị trọng thương rất nặng, hắn biết mình sẽ không thể thoát khỏi lên cao giọng nói lớn: “Đừng để bị bọn họ che mắt, bọn họ đang muốn giết sạch chúng ta để dễ dàng đạt được thắng lợi.”
Vẻ mặt của Cửu thái tử lạnh lùng, trong mắt toát ra lạnh như băng, trường thương dài hai trượng đâm ra, một thương này mau như tia chớp, xé toạc không gian tạo nên những gợn sóng lăn tăn, bỏ qua khoảng cách đột nhiên bay đến trước mặt Thập tam thái tử.
Một thương này được lực lượng của trời đất gia trì, uy lực không gì sánh bằng, so với ba phát thương lúc ban đầu thì mạnh hơn ít nhất năm lần, trường thương như cầu vòng đâm xuyên qua lồng ngực của Thập tam thái tử, đoạt đi tất cả sự sống của Thập tam thái tử.