Chương 313: Mưu tính của Long Đình (2)
Vượt Long Môn.
Chỉ cần sau khi bước vào bí cảnh của Long Môn, cho dù bí cảnh này có là giả được diễn sinh từ Long Môn ra, nhưng tử vong lại là cái chết thật.
Hơn nữa trong Long Môn cũng không cho phép đầu hàng hay bỏ quyền.
Có tiến mà không có lui, không thành thì sẽ chết.
Sau khi Thập tam thái tử biến mất, hắn biến thành những đốm sáng nhỏ chậm rãi biến mất không thấy gì nữa.
Cảnh tượng chết rồi biến mất bị mọi người quan sát chăm chú, đó là một cái sừng rồng màu trắng của Giao Long.
Đấy là thật sự.
Đấy thật sự là Ngao Luân, Thập tam thái tử của Long tộc.
Cảnh tượng này xuất hiện.
Khiến Cửu thái tử nhíu mày thật sâu, hắn giết nhầm người rồi.
Chuyện này thành một đả kích lớn với sĩ khí, hơn nữa cũng vô cùng xấu hổ.
Nhưng còn chưa đợi Cửu thái tử làm động tác tiếp theo, đã có một tiếng khóc thất thanh vang lên, Đậu Trường Sinh vọt đến quỳ lạy trên mặt đất la lớn: “Thập tam thái tử, tiểu long thật sự xin lỗi ngài.”
“Tiểu long không thể ngờ là ngài không phải giả mà là thật.”
“Uổng cho tiểu long tự nhận là quen thuộc với Đậu tặc nhất, nhưng lại không ngờ lần này Đậu tặc lại gian xảo như vậy, che giấu sâu như thế.”
“Đã có khoảng bốn huynh đệ chết đi.”
“Tất cả đều là lỗi của ta.”
Đậu Trường Sinh đau khổ không thôi, sau một cuộc xung đột nhỏ, Ngao Luân không hổ là thiên tài của Long tộc, đối diện với bao vây của mọi người mà vẫn có thể kéo theo hai vị Long tộc cùng chết, cộng thêm một thành viên bị vây giết khác của Bạch Long tộc.
Bây giờ bên chính đạo và m Cực Tông đều đã chết hai bị Long tộc.
Từ sáu mươi chín đấu một, bây giờ đã giảm xuống sáu mươi lăm đấu một.
Vị Thập tam thái tử đã chết này có sức nặng không thua gì Thập thái tử.
Bọn họ đều là tuyệt thế thiên tài của Long tộc, dù không biết tương lai có thành Thần Ma không nhưng đều có hi vọng với Vô Thượng Tông Sư, gánh vác Hắc Long tộc và Bạch Long tộc.
Nhưng cả hai vị Thái tử này đều chết rất uất ức, Thập thái tử Hắc Long còn chưa kịp chiến đấu cũng đã bị cường giả của Nhân tộc bắt lại, phong cấm toàn bộ tu vi mà hắn có, bị giết còn không khó bằng giết gà.
Mà Thập tam thái tử của Long tộc cũng chịu nỗi khổ bị vây công, khi chết còn uất ức hơn vì đã chết trên tay chính tộc nhân của mình.
Giọng nói trách trời thương dân của Đậu Trường Sinh vang lên:
“Không cần giết nữa, bây giờ chúng ta phải phân biệt cẩn thận, ta không tin Đậu tặc có thể che giấu tiếp, nhất định hắn sẽ bại lộ sơ hở.”
“Giả chính là giả, ta không tin Đậu tặc có thể che giấu hoàn mỹ.”
Đậu Trường Sinh đưa mắt nhìn về trận doanh của phe m Cực Tông, ánh mắt đang dò xét cẩn thận muốn tìm ra Nghiệt Long Thương Nguyên, sự tồn tại của vị Thần Ma này đúng là một quả bom hẹn giờ, không thể xác định đối phương là ai.
Đậu Trường Sinh mọi lúc mọi nơi đều đã sẵn sàng lấy cái mạng này.
Không biết vị này đang ở trận doanh m Cực Tông hay là đang ở trận doanh của hắn.
Đậu Trường Sinh nhìn về phe m Cực Tông, vẻ mặt cũng khá là u ám, cả đám đều không tin tưởng lẫn nhau nhưng đều có cảm giác một thỏ chết cáo sầu bi, nếu cứ tiếp tục làm như vậy e rằng sẽ gây ra phản kháng kịch liệt, một trận hỗn chiến là không thể thiếu.
Đây.
Thật sự là quá tốt rồi.
Nếu Long tộc không loạn thì sao có thể để cho hắn đục nước béo cò được.
Đậu Trường Sinh nhìn về phía Cửu thái tử nói: “Bây giờ trong trận doanh, vì Long Môn diễn sinh ra bí cảnh mà mỗi người đều có võ học khác nhau, căn cứ vào chuyện này thì không đoán ra được.”
“Chỉ có một ít thông tin tuyệt mật như tuyệt học võ công tự thân thì may ra mới đoán được đối phương có phải tộc của ta không?”
“Mời Cửu điện hạ tới trước, ta sẽ theo sau ngay, để lấy lòng tin của huynh đệ bên kia nếu không cứ thúc ép như vậy nhất định sẽ xảy ra một trận chiến đẫm máu.”
Cửu thái tử xua tay, trầm giọng đánh gãy: “Tên tiểu long như ngươi quá mức tốt bụng, quá do dự thiếu quyết đoán.”
“Bây giờ đến tham dự đại hội Long Môn đã chỉ có tiến không có lùi, không thành thì phải chết.”
“Sớm đã không quan tâm đến sinh tử, giết Đậu tặc trước chỉ là muốn báo thù rửa hận thay cho tộc của ta, bây giờ không tìm ra Đậu tặc thì cứ giết hết trận doanh phe đối địch là dược.”
Cửu thái tử đằng đằng sát khí hung ác nói, không hề che giấu gì cả, hiển nhiên là trong lòng đã sớm không thể chờ nổi nữa.
Mắt hắn nhìn thẳng về phía trận doanh phe m Cực Tông, giọng nói lớn vang vọng tứ phía: “Để tộc ta càng thêm lớn mạnh, mời các ngươi hy sinh chịu chết.”
Cùng lúc đó đã bắt đầu truyền âm với một bóng người tướng mạo bình thường bên trận doanh m Cực Tông: “Thượng Nguyên đại nhân, mời ngài ra tay.”
“Đậu tặc lẩn trốn trong trận doanh m Cực Tông, chỉ có giết những người khác mới có thể đảm bảo đã diệt trừ được Đậu tặc.”