Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 315 - Chương 315. Thái Tổ Đại Hạ Tự Vô Mệnh

Chương 315. Thái Tổ Đại Hạ Tự Vô Mệnh Chương 315. Thái Tổ Đại Hạ Tự Vô Mệnh

Chương 315: Thái Tổ Đại Hạ Tự Vô Mệnh

Dù sao cũng chỉ là bí cảnh diễn sinh của Long Môn, so với Tông Sư chân chính luôn có sự khác biệt.

Những kẻ hèn thực lực thấp này không nhận ra, nhưng Thượng Nguyên có thể hiểu rõ sự khác biệt bên trong.

Giọng nói lạnh lùng của Thượng Nguyên lại vang lên:

“Từ những năm cuối của Đại Hạ, bổn tọa trở về Đông Hải không về ngay Hắc Long tộc mà đi tới Long Đình, bản toạ chờ đợi chính là vì chờ tên oắt con nhà ngươi.”

“Lúc đó ngươi còn chưa được sinh ra, bổn tọa vốn cho rằng tên Ngao Xuân kia thức thời sẽ ngoan ngoãn dâng ngươi lên.”

“Nhưng không ngờ Ngao Xuân lại thờ ơ tùy ý để vết thương của bổn tọa ngày càng chuyển biến xấu, mà không phải cắn nuốt tên nhãi ranh nhà ngươi, tự khôi phục thương thế.”

“Chờ đến những năm cuối của Đại Thương, không ngờ tên oắt con nhà ngươi lại được sinh ra.”

Giọng nói lạnh lùng của Thượng Nguyên bắt đầu tràn ngập vui sướng, niềm vui phát từ tận đáy lòng cộng với ý chí của bản thân, không ngừng ảnh hưởng đến bốn phương, như thể cả trời đất đều đang vui mừng.

“Tên Ngao Xuân kia cũng không hổ danh là chủ của Long Đình, khiến cho Long Hậu mang thai nguyên linh Chân Long Thượng Cổ thêm một lần nữa, muốn sinh ra một Chân Long.”

“Vốn nghĩ đấy chỉ là vọng tưởng, là sự điên cuồng của Ngao Xuân. Nhưng không thể nào ngờ nguyên linh của Chân Long Thượng Cổ lại thật sự được sinh ra, thu được cơ thể máu thịt trở thành Chân Long được sinh ra đầu tiên từ sau thời kỳ Thượng Cổ.”

“Lúc đó bổn tọa đã biết ngươi có tác dụng lớn để dùng, chỉ là nuốt ngươi để khôi phục thương thế thì thật sự quá là lãng phí.”

“Từ đấy bổn tọa ở lại Long Đình, đau khổ chờ đợi tên oắt con nhà ngươi bước vào Long Môn.”

“Nhưng Ngao Xuân chưa bao giờ cho ngươi ra khỏi Long Đình, chờ đến khi Đại Chu được thành tập bổn tọa mới đột nhiên tỉnh ngộ, tên Ngao Xuân kia, trong lúc bổn tọa tính kế tên oắt con nhà ngươi.”

“Ngao Xuân cũng đang tính kế bổn tọa.”

“Cho dù vảy ngược của bổn tọa bị hủy, căn cơ tan vỡ, là Thần Ma yếu nhất nhưng cũng là Thần Ma.”

“Ngao Xuân không dám hành động, bởi vì bổn tọa quá mạnh mẽ.”

“Cho nên trăm năm trước khi Nhân tộc chinh phạt Long Đình, bổn tọa biết cơ hội đã đến, tự mình ra tay bảo vệ Long Đình mà cũng vì thế khiến cho vết thương càng chuyển biến xấu hơn, tạo cơ hội cho Ngao Xuân.”

“Sau trăm năm rốt cuộc cơ hội cũng đã đến.”

“Trước sau tính từ những năm cuối Đại Hạ, qua Đại Thương, rồi đến Đại Chu, cơ hội này bổn tọa đã đợi khoảng 800 năm.”

Thượng Nguyên nói hết dục vọng cực kỳ mạnh mẽ, chắc là do đã nghẹn đến tám trăm năm, đối với Long tộc thì đây cũng là một khoảng thời gian dài dằng dặc.

Nhìn Long tộc ở phía dưới không ngừng bị dòng nước đen nhấn chìm, hàng loạt công kích phát ra đều bị con rồng khổng lồ được ngưng tụ từ pháp lực hóa giải, hắn cười lớn nói: “Để đề phòng thực lực của bổn tọa quá mạnh, các ngươi còn muốn bổn tọa tự chém một đao mới cho phép bổn tọa tiến vào Long Môn.”

“Các loại yêu cầu hà khắc của các ngươi, bổn tọa đều đã đồng ý hết.”

“Vì muốn đảm bảo tuyệt đối không có chút sơ hở nào, sau khi vào bí cảnh Long Môn các ngươi còn động tay động chân khiến cho bổn tọa ngay cả Tông Sư cũng không phải, chỉ là một trung tam phẩm.”

“Ngươi còn muốn chắc chắn hơn nữa lại còn dùng ngôn ngữ để thử bổn tọa, tạo nên thế cục vây công này, trong vỏ bọc lỗ mãng lại là một tâm tư cẩn thận.”

“Đáng tiếc, cho dù bổn tọa là trung tam phẩm thì đó cũng chỉ là cảnh giới, chiến lực của bổn tọa vẫn có thể phát huy ra thượng tam phẩm.”

“Vẫn vô địch như trước.”

“Cho dù mấy tên phế vật này có bắt tay với nhau thì sao chứ?”

“Người thắng chắc chắn là bổn tọa.”

Nước đen lênh láng khắp đất trời, không ngừng quay cuồng dâng cao cắn nuốt hết tất cả mọi thứ.

Tất cả cây cối, bùn đất, ngọn núi, toàn bộ đều bị nước đen nuốt trọn.

Trong trận doanh của m Cực Tông, một tên Long tộc cuối cùng cũng đã bị cắn nuốt, Thượng Nguyên nhìn chằm chằm vào Cửu thái tử, châm chọc nói: “Đưa con át chủ bài ra đi.”

“Cho bổn tọa xem thử Ngao Xuân đã chuẩn bị lâu như vậy, rốt cuộc có thể mang đến bất ngờ gì cho bổn tọa?”

“Vì muốn nhìn con át chủ bài này mà bổn tọa đã cưỡng chế nhịn xuống không giết bất cứ con rồng nào bên cạnh ngươi.”

“Chiến trận trong quân, trận pháp Thần Ma, nghi thức huyết tế, Thần Binh, tiên đan, bùa chú,...”

“Bổn tọa rất mong chờ.”

Hai chữ mong chờ vừa dứt.

Trên đầu trời lại gió nổi mây phun, cuồng phong gào thét càn quét, những đám mây không ngừng tụ lại dày đặc che khuất ánh mặt trời, từ từ lộ ra một khe hở.

Như thể có mắt rồng cực lớn đang mở ra, đôi mắt xanh thẳm vô tình nhìn chằm chằm vào chúng sinh trong thiên hạ.

Cửu thái tử cầm trường thương trong tay, cười lạnh lùng nhìn Thượng Nguyên ở trên bầu trời diễu võ dương oai, không ai bì nổi, châm chọc nói: “Thượng Nguyên, chẳng qua ngươi cũng chỉ mới sống một nghìn năm mà thôi.”

Bình Luận (0)
Comment