Ở đâu đó tại Hải Châu.
Một đại hán mặt vuông chữ điền, tướng mạo thô kệch bấy giờ đang sốt ruột bất an, liên tục dõi mắt nhìn về một hướng, một lão giả có đôi lông mày dài mảnh, tóc bạc mặt hồng hào lại nhịn không được mở miệng giục: “Làm đi."
“Để ta ra tay trước, đánh một trận cho các người, lần này không chỉ là muốn cướp lại Long Môn mà còn phải xông vào Long Đình cướp bóc một trận."
“Ta đã tìm hiểu rành mạch vị trí bảo khố của Long Đình rồi."
Thiên Cơ lão nhân không ừ hử gì, cứ như là không nghe thấy vậy, lão kéo ống tay áo rộng thùng thình của mình, khẽ giơ tay lên đặt một quân cờ trắng lên trên bàn cờ.
Lát sau lại cầm một quân cờ màu đen đặt lên bàn cờ.
Thiên Cơ lão nhân, tự đánh cờ một mình, hoàn toàn ngó lơ không thèm đếm xỉa gì đến Tự Vô Mệnh.
Tự Vô Mệnh vung bàn tay to bè ra định gạt phăng bàn cờ đi, nhưng một đôi bàn tay mảnh dẻ đã túm chặt lấy cổ tay của Tự Vô Mệnh.
Thiếu niên tuấn mỹ như yêu dị, giữa mày điểm một nốt chu sa chẳng biết đã bước vào từ bao giờ, sau khi gạt tay Tự Vô Mệnh ra, thiếu niên tiện đà ngồi xuống ngay ngắn đối diện với Thiên Cơ lão nhân.
Lá cờ rộng thênh thang ở dưới thân dâng lên biến thành một chiếc giường mây hình vuông, tiên khí dâng lên mờ ảo tựa cõi tiên nơi chín tầng mây.
Tự Vô Mệnh duỗi tay vỗ một cái lên bả vai của thiếu niên nói: “Lão Tề."
“Nếu là có người trông thấy ngươi cầm Tụ Tiên Kỳ làm như đệm ngồi, sợ là phải sẽ mắng ngươi phung phí của trời, không biết quý trọng bảo bối."
Nói xong cúi đầu nhìn về phía Tụ Tiên Kỳ, nói nhỏ với Tụ Tiên Kỳ: “Lão Tề chả phải thứ gì tốt đẹp gì đâu, chà đạp ngươi như thế này, có muốn theo ta hay không?"
“Ta coi ngươi như người nhà, không, ta coi ngươi như tổ tông luôn."
“Tiểu tổ tông."
Lời còn chưa nói xong, Tiên Tề Thái Tổ đã đưa tay đẩy Tự Vô Mệnh ra, tỏ vẻ ghét bỏ mở miệng: “Cái tên vô lại nhà ngươi, bớt sán đến gần trẫm đi."
“Đừng có thòm thèm Tụ Tiên Kỳ, trẫm sẽ không cho phép Tụ Tiên Kỳ xuất thế sớm như thế đâu."
Tự Vô Mệnh lập tức tụt hứng, trơ trơ ra như con cá muối, không có ý chí chiến đấu, trực tiếp nằm lăn lộn trên Tụ Tiên Kỳ, túm chặt lấy tiên khí đang lượn lờ bốc lên, tuỳ tiện mở miệng nói: “Ngươi không cho Tụ Tiên Kỳ xuất thế."
“Ta sẽ không đi."
“Ăn của ngươi, uống của ngươi, chơi của ngươi."
“Coi vẻ ngoài đẹp trai sáng láng này của ta, đó là nổi danh suốt mười dặm tám thôn, hồi xưa có không biết bao nhiêu cô nương xinh đẹp muốn gả cho ta đấy."
“Đến cả Tần phi ngươi mới rước về kia, ta chỉ cần ngoắc ngoắc tay cái là thị sẽ theo ta chạy."
“Đến lúc đó ngươi không những không bảo vệ được Tụ Tiên Kỳ, mà ngay cả lão bà cũng bị mất, cho ngươi trứng vỡ gà bay xôi hỏng bỏng không, ngay cả lông gà đầy đất cũng không thèm lưu lại cho ngươi."
Thiên Cơ lão nhân nãy giờ vẫn luôn thờ ơ không nói lời nào nghe vậy cũng phải bật cười, cuối cùng cố nén xuống rồi bảo: “Đánh cờ, đánh cờ đi."
“Lão phu là nghĩ ra được một thế cờ một phát ăn ngay, chứ không phải là cười nhạo ngươi, chớ có hiểu lầm."
Thiên Cơ lão nhân cúi đầu, liếc mắt nhìn Tụ Tiên Kỳ một cái, duỗi tay vuốt ve chòm râu tuyết trắng, ung dung mở miệng:
“Khi xưa Thái Tổ Đại Chu quật khởi ở Tề Địa, từng xưng là Tề Hầu, có duyên phận với Tề Địa, Tề Địa chính là vùng đất rồng hưng thịnh của Đại Chu."
“Ngươi đừng có nhăm nhe Tụ Tiên Kỳ mãi, không có quyền thần soán vị, Đại Chu quốc mà mất thì Tụ Tiên Kỳ sẽ không xuất thế đâu."
Tự Vô Mệnh giang hai tay ra, ôm lấy tiên khí lượn lờ bốc lên, vẫn cố chấp nói: “Nếu không phải Tề Địa là vùng đất rồng hưng thịnh của Đại Chu, vì sao ta lại phải nhìn chằm chằm mãi Tụ Tiên Kỳ này chứ?"
“Tụ Tiên Kỳ với lão Tề ngươi đại biểu cho Tề Địa, tầm quan trọng quá cao, còn mạnh hơn rất nhiều Long đao của ta nữa."
“Bây giờ trong thiên hạ có Tần Sở Yến Tề, một vùng có hơn mười châu, cũng chẳng còn đất Hạ, long đao quá yếu thế, nếu là Tụ Tiên Kỳ xuất thế, vậy Đại Chu chắc chắn xong đời."
Tiên Tề Thái Tổ rốt cục bất đắc dĩ mở miệng: “Trần Diệt Chu đã chuốc thuốc gì cho ngươi mà lại khiến cái tên vô lại nhà ngươi giúp đỡ hắn như thế, cứ đòi chết đòi sống muốn Đại Chu diệt vong."
“Ngươi phải biết rõ, chúng ta không phải là thần tiên trước khi có Thượng Cổ thiên biến, nếu tùy ý làm bậy, lấy tâm mình che mờ lòng trời, liều lĩnh cố chấp thì sẽ khiến thiên hạ đại loạn, vương triều thay đổi triều đại sẽ dấy lên hạo kiếp vô biên, tạo thành sinh linh tử vong khắp chốn."
“Xem như là Thần Ma tại thế, ngươi có thể tiêu dao tự tại, tuỳ ý giết người, nhưng đề cập đến thiên hạ thương sinh thì tuyệt đối không thể xằng bậy, quốc vận Đại Chu trải dài 500 năm, bây giờ mới qua một nửa, ngươi thúc đẩy giáp chi loạn, lúc đó mới 300 năm, một đao phạt bay 200 năm thì thật sự quá xằng bậy."