Thiên Cơ lão nhân mỉm cười nói: “Giáp chi loạn, trước sau cũng đã chuẩn bị hơn trăm năm, đã là thế không thể ngăn cản, những kẻ có lòng trong thiên hạ đều đã chờ đợi từ lâu."
“Cho dù Đại Chu có thoát khỏi một kiếp này thì cũng phải sinh ra được quyền thần, từ đó quyền lực chuyển giao, phế lập tất cả đều phụ thuộc vào một ý nghĩ của quyền thần mà thôi."
“Chỉ cần lần này Đậu Trường Sinh có thể sống sót trở về, lão phu rất là xem trọng hắn."
“Hi vọng có thể sống sót trở về!"
Sắc mặt Tiên Tề Thái Tổ nghiêm túc, trầm giọng mở miệng: “Đậu Trường Sinh này có gì đặc biệt?"
“Thiên Cơ tiền bối coi trọng như thế, không nề hà mà vẫn luôn tiếp tục chờ đợi, cho dù tên vô lại có nhân phẩm chẳng ra gì này nhưng những lời vừa rồi cũng không hề sai, bây giờ cũng nên ra tay, nếu là còn chần chừ thì có thể sẽ khiến cho Long tộc có chuẩn bị, bỏ lỡ cơ hội tốt để đánh lén."
Thiên Cơ lão nhân than thở: “Lão phu cũng không biết Đậu Trường Sinh có điều gì khác biệt, nhưng hắn chính là một dị số, là một biến số."
“Chuyện ở Long Môn, Viêm Hỏa Long Quân có được sự hỗ trợ của đông đảo Chân Long, bọn hắn chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, chúng ta lại không có một chút ưu thế nào, muốn lật ngược thế cờ là hoàn toàn không có khả năng."
“Cho nên chúng ta cần biến số, đây chính là tác dụng lớn nhất của Đậu Trường Sinh."
“Chỉ cần thế cục có sự thay đổi, chúng ta mới có thể thuận thế mà làm, dù sao thế cục vốn đã tệ hại như thế rồi, chẳng thể nào tệ hơn bây giờ được."
Tự Vô Mệnh giật mình, trong miệng lẩm nhẩm một câu biến số.
Không khỏi nhúc nhích vài cái, đẩy đẩy Thiên Cơ lão nhân ở bên cạnh, cũng không gọi Thiên Cơ lão nhi, nói với giọng khách khí: “Thiên Cơ tiền bối lại nói kĩ hơn xem."
“Cái gì là biến số?"
“Ngươi nói một chút xem ý ta có đúng không? Có phải là chỉ cần Đậu Trường Sinh tham dự thì sẽ có biến cố, có phải không?"
“Nếu ta cũng để Đậu Trường Sinh đi tạo phản, vốn là cuộc khởi nghĩa chắc chắn thất bại mà có thêm Đậu Trường Sinh, có phải là sẽ có biến số, có khi là sẽ khởi nghĩa thành công."
Thiên Cơ lão nhân hơi hơi lắc đầu bảo: “Lý thuyết thì là như thế, nhưng xác tỉ lệ cũng không cao, ngươi đừng ôm vọng tưởng làm gì."
Đôi mắt Tự Vô Mệnh láo liên, liên tục nói: “Đương nhiên, ta cũng cho là như thế."
“Đậu Trường Sinh cũng không phải là con cưng của ông giời đâu, đâu ra mấy chuyện lạ lùng như thế được."
Ánh mắt nhìn bàn cờ, mở miệng thúc giục: “Đánh cờ, đánh cờ nhanh lên."
Khuôn mặt Tiên Tề Thái Tổ tỏ vẻ đăm chiêu, nhìn cái tên Tự Vô Mệnh này một cái, không biết biểu hiện này có mấy phần thật, mấy phần giả?
Lấy Đại Hạ làm trung tâm, hai triều đại phía trước và hai triều đại về sau cũng không có ai có thể thoát kiếp mà ra, chỉ có một mình Tự Vô Mệnh là thành công, lại nung đúc được một thanh Đế Đạo Thần Binh Long Tước Đao của Đại Hạ.
Có thể nói là xưa nay chưa từng có, về sau cũng chẳng có ai.
Thế nhưng lại nhìn không thấu Tiên Tề Thái Tổ nhất, cũng là một người kiêng kị nhất.
Bây giờ cũng không nóng vội ra tay là bởi còn muốn nghiệm xem Đậu Trường Sinh có tài năng như thế nào, Tiên Tề Thái Tổ nói: “Ra tay đi."
“Tiếp tục chờ đợi nữa sẽ dễ dàng bỏ lỡ cơ hội tốt."
Thiên Cơ lão nhân liếc mắt nhìn Tiên Tề Thái Tổ một cái, lại liếc mắt nhìn Tự Vô Mệnh, hai người trông như hòa hợp chứ thực tế lại đang đấu đá ngầm.
Một người là cổ hủ bảo thủ, một đời vương triều 500 năm.
Một người là tân phái, vật đua trời lựa, quốc vận do trời.
Không thể nói đúng sai.
Tiên Tề Thái Tổ đã từng tranh giành Chân Long Thiên Mệnh, hiển nhiên đã từng cảm nhận được hào khí vạn trượng từ thời kì dựng nước, khí thôn vạn dặm như hổ, đến giai đoạn giữa và cuối vương triều thì lại là lo được lo mất, lo lắng vương triều bại vong, bản thân mình thì thân tử đạo tiêu.
Vì đã từng trải những dày vò, khốn cảnh đó, cho nên Tiên Tề Thái Tổ mới ủng hộ, triều đại 500 năm thiên hạ, tuy có thể dao động ít nhiều nhưng tuyệt đối không thể gây ra chấn động quá lớn, tất cả là để người kế tục có được bốn trăm năm mưa thuận gió hòa.
Tự Vô Mệnh thì là cái kiểu thiếu đánh, dân liều mạng, năm xưa xách đao là nên chuyện, chém giết suốt cả đời, chẳng có âm mưu tính toán gì sất, cứ đánh thắng thì thôi.
Một kẻ chết thì không thiệt, chết hai kẻ thì hồi vốn, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều mấy chuyện dư thừa này làm gì.
Thế nên Đại Hạ mãi mãi không hưng thịnh bằng Đại Chu bây giờ, nhưng sức mạnh của Tự Vô Mệnh thì lại không ai có thể sánh bằng.
Thiên Cơ lão nhân vung tay áo, một cuộn giấy bay ra từ trong ống tay áo rộng thùng thình.
Cuộn giấy thong thả trải ra giữa không trung, tỏa ra vô số ánh hào quang, mỗi một luồng ánh sáng đều đại biểu cho một ngôi sao, ánh sao mênh mông, tất cả đều hội tụ phía trên cuộn giấy.