Mà võ đạo lại không giống như vậy, vốn là thế tục sinh ra hậu thế, cho dù là mạnh mẽ như Thần Ma cũng chưa từng siêu thoát, áp đảo trên phàm tục, ngược lại dung nhập vào bên trong phàm tục, nhân thần hỗn hợp, trọng điểm của hai bên hoàn toàn khác nhau.
Đậu Trường Sinh suy nghĩ đến sự khác biệt, nếu phải lựa chọn thì võ đạo càng thiên về tính người hơn, tiên đạo mờ mịt một chút, lấy tâm tính của bản thân mình sợ là không chịu đựng được, ngồi ngay ngắn trên núi cao ngàn năm lạnh lùng nhìn chăm chú vào phong vân biến ảo của nhân thế.
Sống thì phải có tính người.
Nếu không thì tu hành cảnh giới cao lại giống như tảng đá như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Dạng này giống như Tiên Tề Thái Tổ mới là điển hình, lấy nhiều thêm mấy phòng vợ, con cháu đầy nhà, người trên người còn không có thể nghiệm qua đã trực tiếp từ bỏ, thế không phải là ngu ngốc sao?
Như thế nào cũng phải thể nghiệm qua, tương lai lại cân nhắc những thứ khác.
Cho nên sinh hoạt hào trạch mỹ quyến xa xỉ cũng phải trải qua một chút.
Đậu Trường Sinh không ngừng suy nghĩ, cầu vồng đã hàng lâm đến Động Thiên Nhạc Sơn.
Lúc này mới đánh thức Đậu Trường Sinh nhìn thời tiết bên trong Động Thiên chính là mùa hạ chói chang, một mặt trời lớn treo cao, vạn dặm không mây, trời xanh không mây.
Gió nhẹ phất qua mang đến hơi nóng cuồn cuộn đập vào mặt.
Ngoại giới chính là tháng ba, là tháng ba mùa xuân, là mùa vạn vật bắt đầu hồi phục, đúng lúc trời đất mới xuất hiện màu xanh, mà trời đất bên trong Động Thiên Nhạc Sơn lại là một mảnh màu xanh biếc.
Từng cây cối cao lớn, cành lá rậm rạp xen kẽ vào nhau tạo thành một mảnh rừng rộng lớn rậm rạp xanh tươi.
Liếc mắt nhìn lại không thấy phần cuối, đây dường như là một mảnh rừng rậm nguyên thủy.
Ở vị trí cách đó không xa chính là một mảnh ruộng tốt khai hoang, bên trong đất gieo trồng Long Nha Mễ mà Đậu Trường Sinh quen thuộc.
Long Nha Mễ là một loại linh thực, sản lượng trước giờ không cao, là một loại tăng cường khí huyết, đề thăng thể chất tuyệt hảo.
Mặc dù đồ vật này là linh thực nhưng lại khác với các loại linh quả, đây là thuộc về lương thực, nó có thể ăn mỗi ngày trên phạm vi lớn, sẽ không sinh ra tính phản kháng, có thể vô tri vô giác thay đổi cải biến thể chất của một người.
Kiểu có thể trưởng thành giống như Trương Thiếu Quyền, dáng người cao một trượng, bản thân là thiên phú dị bẩm, nhưng dinh dưỡng bổ sung ngày sau cũng không thể thiếu, Long Nha Mễ này chính là đồ ăn chủ yếu của đối phương.
Động Thiên Phúc Địa tự thành lập một giới.
Cũng là nền tảng của tông môn.
Trong lòng Đậu Trường Sinh chợt hiểu ra trách không được nhiều lần vây quét Âm Cực Tông lại không đề cập đến căn cơ của Âm Cực Tông, hoá ra Âm Cực Tông đứng ở bên trong Động Thiên và Phúc Địa, tiêu diệt cũng chỉ là căn cứ ngoại giới mà thôi.
Một số chỗ kia cũng không phải là căn cơ của Âm Cực Tông, kể cả là bị tiêu diệt, tốn thêm một chút thời gian và tài nguyên là lại có thể xây dựng mới một lần nữa.
Mà có Động Thiên và Phúc Địa, tài nguyên sản xuất liên tục không ngừng, tập hợp lại chỉ là vấn đề thời gian.
Vị sư phụ thần bí của mình kia cũng không có nói thật với mình, bọn hắn không chỉ tham đồ《 Diêm La Trấn Ngục Kinh》của Cửu U Minh Giáo, sợ là cũng nhìn chằm chằm Động Thiên hoặc là Phúc Địa của Cửu U Minh Giáo.
Chẳng qua Cửu U Minh Giáo nhiều năm cũng không có khôi phục thanh thế lần nữa như vậy, chắc chắn là Động Thiên hoặc là Phúc Địa của bản thân họ cũng đã xảy ra chuyện.
Tiên Tề Thái Tổ thờ ơ nói: “Động Thiên Phúc Địa này của chúng ta không bằng Thượng Cổ tiên đạo, Phúc Địa và Động Thiên của bọn hắn giống như một phương thế giới, có thể tự cung tự túc, không giống như đạo tràng Thần Ma chúng ta, ỷ lại vào ngoại giới cung ứng.”
“Sau khi thiên biến, Thượng Cổ Tiên đạo suy bại, bây giờ đã chặt đứt truyền thừa, nhưng một số Thượng Cổ tồn tại bên trong Phúc Địa và Động Thiên còn tồn tại.”
“Tương lai có cơ hội, ngươi sẽ tự đụng phải dạng Phúc Địa và Động Thiên xuất thế này, đến lúc đó ngươi sẽ đại biểu Nhân tộc ta chiếm cứ Phúc Địa và Động Thiên, sau đó di chuyển nó đến trên đại lục, lại tăng thêm một châu tổ địa cho Nhân tộc ta.”
Đậu Trường Sinh không khỏi hỏi: “Nếu là Yêu tộc thì sao?”
“Nếu là Phúc Địa và Động Thiên của Thượng Cổ Yêu tộc thì giết sạch là được, di chuyển một chút nhân khẩu, mấy trăm năm sau sẽ chính lục địa của Nhân tộc ta.”
Tự Vô Mệnh không sao cả nói, dường như biết rõ nghi vấn của Đậu Trường Sinh lại tiếp tục nói: “Nếu là tộc ta, ngay cả mất đất cũng có thể di chuyển người ra."
Giọng điệu bất mãn: “Đây là những quy tắc lão ngoan đồng kia định ra, Nhân tộc ta đều là bá chủ của trời đất, những dị tộc kia lại còn dám cướp đoạt Phúc Địa và Động Thiên của tộc ta,.”