“Có thể đáng tin hơn nhiều với lời nói luyên thuyên hết bài này đến bài khác của tên nhóc ngươi.”
Ngao Xuân ngửa cổ lên trời thở dài, thê lương mở miệng nói: “Chúng ta là bị Nhân tộc đùa bỡn, ngươi không hiểu Đậu Trường Sinh.”
“Trong thiên hạ chê cười lớn nhất chính là Đậu Trường Sinh nhân nghĩa vô song.”
Nhạc Sơn.
Ngọn núi đứng đầu của Tề Địa.
Liên miên chập chùng, khí thế hùng vĩ.
Cây cối rậm rạp xanh tươi, đám mây tuyết trắng vây quanh đỉnh núi, tiên khí lượn lờ, muôn hình vạn trạng.
Một lá cờ lớn rơi xuống từ trên trời cắm thẳng trên vách đá.
Bề mặt của vách đá bóng loáng như gương, màu sắc rực rỡ, vô cùng bắt mắt.
Sau khi cây cờ lớn rơi xuống bay phần phật ở trong gió, hiển lộ ra hào quang và an lành rõ ràng, không ngừng trải rộng ra, tạo thành một cầu vồng.
Bảy sắc cầu vồng thay nhau di chuyển đan xen, vẫn luôn kéo dài đến chỗ sâu trong Nhạc Sơn, thông thẳng vào bên trong tối tăm.
Đây là đạo tràng Thần Ma, trước khi Thượng Cổ thiên biến, là động trời của thời kì thần tiên.
Những thứ lọt vào trong tầm mắt của Đậu Trường Sinh chính là mơ hồ, lại không hiểu vị trí đạo tràng của Tiên Tề Thái Tổ, hắn chỉ biết là ở bên trong Nhạc Sơn nhưng từ xưa đến nay đến nay rất nhiều người đến Nhạc Sơn tìm kiếm cơ duyên, hoặc là cầu tiên vấn đạo.
Ngay cả Đậu Trường Sinh cũng biết Nhạc Sơn là đạo tràng của Tiên Tề Thái Tổ, cho nên võ giả tới đây thử vận may nhiều vô số kể, chỉ là bọn hắn tìm kiếm Nhạc Sơn cả một vòng nhưng đều là tay không mà về.
Dường như nhìn ra nghi hoặc của Đậu Trường Sinh, bàn tay rộng lớn của Tự Vô Mệnh đập lên bả vai Đậu Trường Sinh, bắt đầu mở rộng cái miệng lắm lời ra khoe khoang nói: “Nơi này là Nhạc Sơn nhưng lại không phải là Nhạc Sơn.”
“Trước Thượng Cổ thiên biến, tiên giả ở Động Thiên Phúc Địa nhìn phông vân biến hoá ở nhân thế.”
“Đây là đạo tràng Nhạc Sơn của lão Tề, cũng có thể gọi là Động Thiên Nhạc Sơn.”
Tự Vô Mệnh sợ Đậu Trường Sinh không hiểu tình huống Thượng Cổ, bắt đầu kỹ càng miêu tả nói: “Thượng Cổ Tiên đạo đại thịnh vượt qua tam tai cửu nan, tức là Chân Tiên, lập xuống Phúc Địa là Địa Tiên, Phúc Địa tấn thăng làm Động Thiên là Thiên Tiên.”
Đậu Trường Sinh không xa lạ gì Thượng Cổ Tiên đạo thịnh thế, trong các loại truyền thuyết không thiếu những tin đồn thú vị đều liên quan đến tiên giả Thượng Cổ dạo chơi nhân gian, chỉ là lần đầu tiên nghe nói đến phân chia tu hành.
Hắn vừa nghe thấy lời nói này không khỏi sinh ra nghi hoặc hỏi: “Sau tam tai cửu nạn chính là Chân Tiên, võ đạo Cửu phẩm của chúng ta, đại kiếp Phong Hỏa ngũ phẩm cũng là tam tai cửu nạn.”
“Phải chăng hai thứ này có quan hệ với nhau?”
Tiên Tề Thái Tổ cao lãnh, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất cao quý, phù hợp với hình tượng của một vị Thần Ma, trái lại Tự Vô Mệnh không giống như thế, không có chút nào tư thái của Thần Ma cả, tùy ý mở miệng giảng giải: “Thượng Cổ tiên đạo hưng thịnh lại là truy cầu trường sinh.”
“Tuổi thọ lâu đời sống như con rùa vậy.”
“Nhưng chiến lực suy nhược, một thân bản lĩnh đều trên bảo vật, kém xa võ đạo của ta, chiến lực vô song.”
“Khuyết điểm chính là tuổi thọ ngắn một chút.”
“Nhưng chỗ tốt rõ ràng, võ đạo tu hành dũng mãnh tinh tiến, tiên giả tu hành muốn độ tam tai cửu nạn, cho dù là thiên tài cũng phải một hai trăm năm.”
“Đổi thành võ đạo ta, nhìn ngươi thì biết, năm nay mới 19 tuổi đã sắp độ đại kiếp Phong Hỏa.”
“Lại nói sau khi thiên biến, tuổi thọ vốn khó tăng trưởng được, sau tiên đạo tam tai cửu nạn, Huyền Tiên, Thần Tiên, Chân Tiên loạn thất bát tao gì đó cũng không thích hợp võ đạo.”
“Cho nên định phẩm võ đạo tổng cộng phân là cửu phẩm, Thần Ma tương đương với Địa Tiên, Tiên Thiên Thần Ma tương đương với Thiên Tiên.”
Tiên Tề Thái Tổ mở miệng nói: “Tuổi tác của các ngươi không lớn, chưa từng đuổi kịp thời đại võ đạo quật khởi lúc trước kia, đó là một thời đại gợn sóng bao la hùng vĩ, tiên đạo không có bất kham như ngươi nói.”
“Tiên đạo kết thúc, ở chỗ thiên biến, trong thời kỳ tuổi thọ giảm bớt, võ đạo hát vang tiến mạnh, không chú trọng tuổi thọ mới là nguyên nhân thắng được tiên đạo.”
Tự Vô Mệnh cười lạnh nói: “Nói giống như lão Tề ngươi đã từng trải qua vậy, không phải ngươi cũng không đuổi kịp sao?”
Tiên Tề Thái Tổ im lặng, không có cách nào phản bác lời nói của Tự Vô Mệnh, hắn cũng lười phải phản ứng với lão già này.
Chủ đề này cũng không tiếp tục nói tiếp nữa, Thượng Cổ tiên đạo đã bị quét vào bên trong đống rác từ lâu, khả năng võ đạo tương lai cũng như thế, sẽ bị hệ thống tu hành mới hoàn toàn thay vào đó, nhưng tuyệt đối không phải là thời đại này.
Chẳng qua võ đạo và tiên đạo không chỉ là duyên cớ chiến lực và chi phí tu hành, hai hệ thống khác nhau lớn nhất chính là tiên đạo chủ tiêu dao, vô câu vô thúc, tiên giả đoạn tục duyên, giết thê chứng đạo, đây là ở Thượng Cổ không phải có nghĩa xấu gì, ngược lại là lời ca ngợi chứng minh tâm tính rất tốt, đạo tâm kiên định, là hạt giống tu đạo chân chính.