Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 373 - Chương 373. Chớ Nói Mò Đậu Trường Sinh Là Người Tốt 2

Chương 373. Chớ nói mò Đậu Trường Sinh là người tốt 2 Chương 373. Chớ nói mò Đậu Trường Sinh là người tốt 2

Chương 373: Chớ nói mò Đậu Trường Sinh là người tốt 2

Mỗi một lần viết thư đều chưa từng hồi âm lại, một thời gian trước, hắn đã tự mình đến Thần Đô để viếng thăm nhưng người cũng không ở Thần Đô, cũng không biết đã đi nơi nào, tin tức đã bị cắt đứt. Hắn viết thư tới là để cho mình tìm hiểu một chút.

Triệu thần bộ có thực lực mạnh mẽ, đã ngưng tụ Pháp Tướng trung phẩm, hắn đã là một Tông Sư Khai Thiếu lâu năm, trong tương lai, hắn được kỳ vọng sẽ phá vỡ Thiên Địa Huyền Quan và trở thành một võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm.

Một cường giả như vậy nay đã mất tích, nhưng hết lần này đến lần khác với tư cách là một đệ tử, Đậu Trường Sinh lại hoạt động rất tích cực, thêm vào đó, đánh giá của Đậu Trường Sinh không được tốt, phụ thân nghi ngờ rằng người đã bị Đậu Trường Sinh sát hại, đã dữ nhiều lành ít.

Chỉ cần đợi thực lực của Đậu Trường Sinh trở nên mạnh mẽ hơn một bước, sau đó có thể thông báo tin tức Triệu thần bộ đã chết, đến lúc đó sẽ đá văng cái chướng ngại vật này và hoàn thành bước nhảy vọt lên cấp bậc.

Nguyệt Linh Lung không thể nào tin tưởng bức thư của phụ thân nàng, nhưng mấy ngày gần đây, khi đọc được những bình luận của Thiên Cơ Báo, đặc biệt là tin Trạm Lư Kiếm xuất thế, Nguyệt Linh Lung đã tin.

Một nhân vật hung ác có thể lừa gạt được Nhân Đạo chi kiếm Trạm Lư, vậy thì Triệu thần bộ lại coi là cái gì?

Một vị sư phụ Tông Sư, người đã giúp đỡ Đậu Trường Sinh vào năm ngoái, giờ đã trở thành chướng ngại vật, cản trở bước tiến của Đậu Trường Sinh.

Nếu Đậu Trường Sinh không giết chết Triệu thần bộ thì làm sao hắn có thể bái sư một lần nữa, trở thành đệ tử của Thần Ma, hoặc đệ tử của Vô Thượng Tông Sư.

Lúc này nàng mới nghĩ đến Đậu Trường Sinh, không ngờ hôm nay lại gặp được hắn.

Chính vì trong lòng có điều gì đó nên Nguyệt Linh Lung mới cảm thấy bất an.

Không sợ không được sợ.

Nguyệt Linh Lung cứng ngắc ngồi xuống, cầm đũa lên và ăn thức ăn một cách máy móc, đồng thời cố gắng hết sức giả bộ bình tĩnh, cố gắng khôi phục lại tư thế bình thường.

Tuy nhiên, đó rõ ràng đã thất bại, Nguyệt Linh Lung coi như là đại chưởng quỹ của Tây Giang Nguyệt, cũng không phải từ tiểu nhị tầng dưới chót từng bước thăng tiến mà lên, Nguyệt Linh Lung có gia thế hiển hách, phụ thân là một Tông Sư và cũng là thành viên của thương hội Tây Giang.

Thương hội Tây Giang bắt nguồn từ Tây Giang, qua nhiều năm đã phát triển lớn mạnh không còn giới hạn ở Tề Địa nữa mà đã mở rộng hoạt động kinh doanh ra toàn quốc.

Ngay cả trong Tề Thương thì thương hội Tây Giang cũng có tiếng tăm lừng lẫy.

Bình thường lui tới tiếp đãi, không ai dám không cho mặt mũi, nhưng vị trước mặt này lại không có trong danh sách này, nhưng nếu thật bị chọc giận thì ai hắn cũng dám chém.

Chính vì xuất thân không thấp nên tin tức rất nhanh nhạy, Nguyệt Linh Lung biết rằng chuyện của Vô Tướng Vương không chỉ dính dấp đến một vị võ đạo nhất phẩm, Vô Thượng Tông Sư.

Trong đó còn có cả triều đình và tôn thất.

Ví dụ như Hộ bộ Hữu Thị Lang thuộc đảng Thái tử mà Đậu Trường Sinh còn không ngần ngại hạ thủ với Thái tử vì lợi ích của mình, toàn gia Hộ bộ Hữu Thị Lang đã bị tiêu diệt, từ đó chặt đứt một cánh tay của Thái tử.

Tự thân hắn cũng thành công đạt được sự bồi dưỡng từ nhân vật lớn, lập tức nhảy từ bộ khoái Kim Chương qua bộ khoái Huyền Ngọc, trở thành một trong Thập Đại Danh Bộ.

Nguyệt Linh Lung ngồi xuống, sau một hồi trò chuyện, tâm trạng lo lắng của Nguyệt Linh Lung biến mất, dáng dấp của Đậu Trường Sinh thật dễ nhìn, nói chuyện cũng dễ nghe, thái độ chân thành tha thiết, không hề giống như là trong lời đồn như vậy, chắc chắn là Thiên Cơ Báo đã nói mò rồi.

Nguyệt Linh Lung không nhìn ra Đậu Trường Sinh có bất kỳ sự âm hiểm xảo trá gì, ngược lại cử chỉ của hắn lễ độ khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu như gặp gió xuân, trong lòng theo bản năng sinh ra thiện cảm.

Sau khi trở về nhà, nàng định viết một lá thư để nói với phụ thân rằng hắn đã suy đoán sai lầm.

Đậu Trường Sinh là một người tốt.

Tự mình gặp một lần thì mới biết, đó chắc chắn không phải là kẻ xấu như trong lời đồn.

Một bữa ăn vui vẻ hòa thuận.

Chạng vạng tối, trước cửa tửu lâu Tây Giang Nguyệt.

Trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà chiếu rọi, cả đất trời ảm đạm.

Đậu Trường Sinh nhẹ nhàng phất tay nói: “Sắc trời đã không còn sớm, Nguyệt sư tỷ về nghỉ ngơi sớm đi.”

Nguyệt Linh Lung khẽ gật đầu, đôi mắt đẹp vẫn luôn nhìn theo Đậu Trường Sinh lên xe ngựa, mãi cho đến khi xe ngựa rời khỏi tầm nhìn, biến mất ở cuối con đường.

Quản sự bước nhanh ra từ trong góc khuất của tửu lâu Tây Giang Nguyệt, đi đến chỗ cách Nguyệt Linh Lung khoảng một bước chân rồi đứng đó, thấp thỏm bất an nói: “Đại chưởng quỹ.”

“Việc này của ta đã được tính là xong được chưa?”

Bình Luận (0)
Comment