Chương 374: Nhân nghĩa vô song = Đi tới đâu là xảy ra chuyện tới đó.
Nguyệt Linh Lung không thèm để ý phất tay nói: “Ngươi có chuyện gì chứ, Đậu sư đệ là người rộng rãi, đối đãi chân thành với người khác, lễ nghĩa chu toàn.”
“Chẳng hề giống với lời đồn, ngươi không cần phải lo lắng, chỉ là sau này phải cẩn thận một chút, Lữ Thành là thủ phủ của hơn mười châu của Tề Địa, vật bảo thiên hoa, có rất nhiều quyền quý và Tông Sư lui tới.”
“Có thể không đắc tội thì đừng đắc tội.”
Sợi dây căng chặt trong lòng quản sự buông lỏng, chợt cảm thấy cả người nhẹ nhõm, toàn thân như được bay lên chín tầng mây, liên tục gật đầu nói: “Đại chưởng quỹ yên tâm, có bài học lần này, lần sau tiểu nhân chắc chắn sẽ cẩn thận hơn.”
Nguyệt Linh Lung thu hồi ánh mắt, nhìn quản sự nói: “Đi mời Vương lão đến đây.”
“Tuy trận phong ba ngày hôm nay hữu kinh vô hiểm, nhưng dù sao cũng không che giấu được tin tức, Triệu Thất gia nhất định sẽ biết, có Vương lão trấn giữ Tây Giang Nguyệt, ta lại tự mình đi nhận lỗi, hy vọng có thể làm Triệu Thất gia vừa lòng.”
“Đây thật là một trận tai bay vạ gió.”
Nguyệt Linh Lung xoay người thở dài một hơi nói: “Sớm biết Đậu sư đệ dễ nói chuyện như vậy thì hà tất gì phải đi bận tâm Trích Tiên Phòng, khiến cho giờ mất lòng cả hai bên.”
...........
Xe ngựa chạy vững vàng, dọc đường đi thông thuận không gì cản trở, cuối cùng dừng hẳn lại.
Đậu Trường Sinh vén màn che lên, nhìn tòa trạch viện trước mặt, tòa trạch viện này không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, ước chừng là tam tiến trạch viện.
Nhưng Đậu Trường Sinh đã yêu thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Giờ đang lúc chạng vạng tối, trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà chiếu rọi xuống mặt sông, trời rộng sông dài giờ đây như cùng chung một màu, trạch viện nằm cạnh bờ sông, mỹ lệ như phủ đệ thần tiên, tiên cung trên trời.
Trịnh gia mua tòa trạch viện này, hiển nhiên là đã phí không ít tâm sức, giờ đây lại để mình chiếm hời rồi, thật là không tệ lắm à nha.
Tiền Tiểu Cửu đứng ở một bên nhìn trạch viện, mày hơi nhíu lại nói: “Tòa trạch viện này đã lâu không có người ở, đúng ra tối nay Trường Sinh ca không nên rời khỏi Tây Giang Nguyệt mà hãy ngủ lại ở Tây Giang Nguyệt một đêm.”
“Ngày mai tìm vài người đến dọn dẹp trạch viện từ trong ra ngoài, rồi lại mua một ít đệm chăn, thuê một ít nha hoàn, đầu bếp, nô bộc.”
Tiền Tiểu Cửu nói thao thao bất tuyệt, tính rõ ràng xem làm sao để chống đỡ một tòa trạch viện, rồi phải thuê bao nhiêu nha hoàn, nô bộc, quản gia, mã phu các kiểu.
Đậu Trường Sinh chờ đến sau khi Tiền Tiểu Cửu nói xong, mới từ tốn nói: “Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, hôm nay cứ ở tạm một đêm trước đi, có việc gì thì mai lại nói tiếp.”
Tiền Tiểu Cửu lắc đầu, cuối cùng buông màn che xuống, lựa chọn rời đi.
Nhìn trạch viện trước mặt, Đậu Trường Sinh đẩy cửa ra, bên trong không phải không có người ở, Trịnh gia đã an bài lão bộc tới nơi này trông coi nhà cửa, để trạch viện có hơi người, mỗi tháng đều phải mời người đến quét tước một lần và sửa sang lại vài chỗ bị hư hại.
Nếu không thì sao Đậu Trường Sinh lại trở về ở một tòa trạch viện bị hoang phế nhiều năm cơ chứ.
Trở lại trạch viện xử lý đơn giản vài chuyện, đuổi lão bộc Trịnh gia đi, không thể giữ lại loại người này, mặc dù Đậu Trường Sinh không cho rằng đối phương sẽ báo thù cho chủ cũ nhưng ít nhiều gì cũng phải đề phòng.
Cho họ chút tiền, hắn cũng từng nhắc chuyện này với Nguyệt sư tỷ, đây chỉ là chuyện nhỏ, đối phương có thể sắp xếp sinh hoạt sau đó cho lão bộc thật tốt.
Đậu Trường Sinh đứng cạnh rào chắn, mắt nhìn mặt sông, nhìn sóng nước lăn tăn, trong bất tri bất giác mình cũng trở thành nhân vật lớn, chỉ cần một lời nói của mình thôi là đã có thể định đoạt được vận mệnh của người bình thường, không còn là tiểu bộ khoái ở trong căn phòng bảy tám mét vuông, mỗi ngày nơm nớp lo sợ đề phòng vào mười tháng trước ở Thần Đô nữa.
Vừa ngẩng đầu một cái.
Lại phát hiện ánh lửa ở phương xa.
Lúc này sắc trời đã ảm đạm, ánh trăng tàn treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sao lấp lánh giữa trời đêm,tạo thành cả một vũ trụ mênh mông.
Ánh lửa xuất hiện trong đêm đen rất dễ thấy.
Khá khen cho một trận lửa lớn.
Lúc đầu chỉ có ít ánh sáng vụn vặt, sau đó ánh lửa rực đỏ xuyên qua cả màn đêm, thế mà lại có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, mơ hồ bốc cháy xuyên đêm, ảnh ngược chiếu sáng cả một vùng trời.
Đậu Trường Sinh cúi đầu thở dài, Lữ Thành này cũng không bình yên.
Vừa trông vậy thì lại thấy vẫn là Thần Đô tốt hơn, mặc dù quyền quý ở Thần Đô có hơi nhiều một tí nhưng đối với người thường mà nói thì cả đời có thể gặp vài ba lần đại nạn là đã quá lắm rồi, đâu ra nhiều chuyện xung đột với quyền quý như vậy, chẳng qua đều là diễn kịch trên phim truyền hình mà thôi.
Đó là làm tăng thêm tính kịch tính cho cuộc xung đột trong kịch, nói đúng ra thì bá tánh bình thường và quyền quý là người của hai thế giới, trái lại khó chơi thật sự lại là tiểu quỷ.