Chương 375: Nhân nghĩa vô song = Đi tới đâu là xảy ra chuyện tới đó. 2
Không gặp phải kiếp nạn gì lớn, kiếp nạn nhỏ thì có nhưng cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Hiện giờ, nếu trận lửa lớn này xảy ra ở trong thành thì chắc chắn sẽ tạo ra không ít thương vong.
Đậu Trường Sinh không vội, là bởi vì trận lửa lớn này xảy ra ở phía đối diện sông, đó đã phần biên giới Lữ Thành, nếu tính cho thật chuẩn xác thì đó không phải là Lữ Thành.
Lữ Thành nằm bên bờ Tây Giang, khu vực thành lập phủ đệ vốn là tường thành, nhưng đáng tiếc thay đã sớm bị dỡ bỏ.
Như là cứ điểm quan trọng của hùng quan hiểm yếu, thông thường đều được gia cố trong lúc thiên hạ đại loạn, sau đó đại nhất thống vương triều thì bắt đầu dỡ bỏ, dù gì thì giữ lại hùng quan hiểm yếu cũng không có tác dụng gì nữa, trái lại còn trở thành yếu tố làm cho thống trị không ổn định.
Nếu bị kẻ tặc chiếm cứ, dựa vào hùng quan hiểm yếu để ngăn cản đại quân bình loạn thì biết làm sao bây giờ?
Cho nên từ xưa đến nay, sau khi thiên hạ đại loạn, nếu không thể đánh nhanh thắng nhanh, thống nhất thiên hạ trong một khoảng thời gian ngắn thì sẽ nghênh đón một hồi loạn chiến kéo dài đến mấy trăm năm.
Sẽ không xảy ra chuyện như một trận chiến diệt quốc hay là tiến quân thần tốc, mở rộng bờ cõi ra ngàn dặm.
Khi đó không chỉ đã sửa chữa hùng quan hiểm yếu xong từ lâu, còn lập trại ở khắp nơi, chỗ nào cũng là cối xay máu thịt, không biết phải chết mất bao nhiêu người mới có thể đánh chiếm được.
Vốn tưởng rằng chỉ là một vụ cháy ngoài ý muốn, sau đó bén lửa sang một vài vật dễ cháy nhưng sau khi nhìn đi nhìn lại nhiều lần, Đậu Trường Sinh phát hiện có hơi không đúng, ngọn lửa này đến giờ vẫn chưa tắt, trái lại càng bùng cháy hơn nữa, giống như một biển lửa ùn ùn kéo đến càn quét đất trời.
Đậu Trường Sinh có thể thấy được một con Hỏa Long cực lớn gào thét đi lên trong biển lửa, nó thế mà bay tới phía đối diện bờ sông, cũng tức là đang xông đến chỗ mình, nhưng chỉ vọt qua được một nửa rồi hết sức, sau đó không ngừng tản đi.
Nhưng tình huống này đã cho thấy thế lửa lợi hại, để nó tiếp tục lan rộng ra thì e là nhánh sông Tây Giang này không thể ngăn được thế lửa, nếu để nó lan tràn qua nhánh sông Tây Giang, đi vào Lữ Thành thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Kiến trúc trong xã hội cổ đại đa số đều làm từ gỗ, cho dù là thế giới siêu phàm này thì cũng không ngoại lệ, tuy có một vài trường hợp đặc biệt, như tửu lâu Tây Giang Nguyệt vốn không sợ bị đốt nhưng phần lớn nhà cửa đều không được.
Dân chúng bình thường rất dễ bị cuốn vào hoả hoạn, cho dù không bị thiêu chết nhưng sau khi mất nhà rồi thì cũng phải chịu cảnh không nhà để về, đây chính là một trận thiên tai.
Không biết tên Vương Châu Mục kia có ở đây không? Vừa nhìn tên kia là thấy không đáng tin rồi, đề xướng nhường nhịn nhau vì lợi ích quốc gia dân tộc, tám phần là để chơi khăm người ta.
Tân nhiệm châu mục tới, e là càng không đáng tin hơn nữa, tỷ lệ hôn quan giờ đây gấp mấy chục, mấy trăm lần quan tốt, không chừng còn không bằng Vương Châu Mục nhường nhịn nhau vì lợi ích quốc gia dân tộc.
Đậu Trường Sinh bước một bước về phía trước, đã đứng trên mặt sông, đón cơn gió thổi về đêm, từng trận gió lạnh cũng biến thành hơi nóng.
Từng đợt sóng nhiệt đập thẳng vào mặt, Đậu Trường Sinh không đi về phía trước ngay, khoảng cách với đối diện có hơi xa, lại có trận lửa lớn cản trở, rốt cuộc không biết xảy ra chuyện gì?
Nhưng trong lòng đã có ý nghĩ, đây là tai họa do võ giả tranh chấp mang đến.
Không phải cháy bình thường.
Động tĩnh lớn như vậy đủ để kinh động quan phủ, chắc chắn sẽ phái người đi giải quyết.
Còn không bằng ở chỗ này bảo vệ bờ sông, ngăn chặn ngọn lửa xông qua sông.
Đương nhiên người không muốn tham gia vào chuyện phiền toái này không chỉ có một mình Đậu Trường Sinh, đây là ý nghĩ bình thường, hợp với tâm tư của không ít người, nhưng cũng có một vài võ giả lại xông qua mặt sông để đi tham gia cuộc vui.
Chung với lửa lớn như bây giờ, vô cùng quái lạ.
Thời gian từ từ trôi qua, thế lửa kia không những không có yếu đi mà trái lại còn đang không ngừng lớn mạnh hơn, khắp đất trời bừng sáng, ánh lửa rực đỏ xua tan bóng đêm, soi sáng cả Lữ Thành.
Nửa khoảng trời đều đã đỏ rực, tiếng ồn ào không ngừng vang lên, Lữ Thành đã bắt đầu rối loạn.
Điều này khiến cho Đậu Trường Sinh vẫn luôn đứng trên mặt sông, chờ đợi tình thế bình ổn cau mày lại.
Quan phủ đối mặt với lửa lớn chậm chạp không thể giải quyết thì thôi đi, ngay cả Lữ Thành cũng loạn cả lên rồi, Tuần Phòng Doanh đâu?
Lữ Thành không có người duy trì trị an, vừa xảy ra hỗn loạn như thế này thì không biết có bao nhiêu người gặp tai hoạ, chỉ riêng việc chen chúc dẫm đạp lên nhau là đã gây nên vô số thương vong, lại thêm tà ma ngoại đạo nhân cơ hội gây rối làm loạn, Lữ Thành phồn hoa e là sẽ trở thành địa ngục chốn nhân gian.