Chương 376: Nhân nghĩa vô song = Đi tới đâu là xảy ra chuyện tới đó. 3
Vô dụng quá mà.
Đậu Trường Sinh có hơi đứng ngồi không yên.
Giương mắt nhìn quanh bốn phía, xem xem có cường giả võ đạo ở chỗ này ngăn chặn ngọn lửa lan tràn hay không, để sau đó mình rời khỏi rồi đi bảo vệ an ninh cho Lữ Thành.
Vốn dĩ định sống khiêm tốn ở Lữ Thành vài ngày, sau đó lại quay về nhà cũ ở Thanh Quận, còn về phần Thần Đô thì tạm thời không định quay về.
Lục Phiến Môn không đưa điều lệnh đến, Đậu Trường Sinh bắt đầu mò cá, đã không để ý đến chuyện nằm vùng từ lâu rồi, cũng đã từ bỏ trị liệu luôn rồi, đi bước nào tính bước đó.
Nghĩ đến chuyện nằm vùng là nhớ tới m Cực Tông.
Đậu Trường Sinh khẽ biến sắc, cũng không rảnh nhìn xem coi có Tông Sư ra tay đánh tan ngọn lửa nữa.
Bước vài bước là đã về tới phủ đệ, đóng kỹ cửa phòng, cầm gương đồng trên mặt bàn lên, Đậu Trường Sinh bắt đầu lạy ba lạy, liên hệ với sư phụ thần bí.
Tề Địa chính là địa bàn của m Cực Tông và Thiên Ma Tông, hiện giờ, trận võ giả tranh đấu này có chút quy mô, Đậu Trường Sinh hoài nghi là do m Cực Tông và Thiên Ma Tông đấu nhau, còn không thì kém nhất cũng là do một trong hai gây chuyện.
Nếu là Thiên Ma Tông thì chắc chắn phải chém bọn họ.
Loại ma tông như này bị giết cũng không hề oan uổng chút nào, nếu là m Cực Tông thì cũng chém nốt.
Quá ác liệt rồi, làm rối loạn cả một tòa thành.
Nhất là khi mình còn đang ở Lữ Thành.
Thật đúng là không cho mình tí mặt mũi nào.
Làm vậy thì chẳng phải kỳ tiếp theo của Thiên Cơ Báo lại có tư liệu sống để tận sức mà bôi đen mình à.
Nhân nghĩa vô song = thiên tai di động.
Đi tới đâu là xảy ra chuyện tới đó.
Trên chiếc gương đồng mơ mơ hồ hồ, một bóng sáng hiện ra.
Những sợi tơ chằng chịt giống như sương mù vậy, bắt đầu vặn vẹo liên tục và tạo thành một bóng dáng mờ ảo, giọng nói của sư phụ thần bí truyền ra từ bên trong: "Chuyện gì đã xảy ra?”
Đậu Trường Sinh không trao đổi nhiều với sư phụ thần bí, từ trước đến nay, chỉ khi hắn có những việc đại sự thì mới liên lạc. Lúc đầu, tiếng tăm của Đậu Trường Sinh không được biết đến nên việc liên lạc diễn ra khá thường xuyên, nhưng bây giờ với thanh danh tăng lên của Đậu Trường Sinh thì việc liên lạc đã trở nên ít hơn.
Điều này cũng là để phòng ngừa bị lộ. Suy cho cùng, cho dù phương thức liên lạc bí mật đến đâu, nếu bắt đầu liên lạc thường xuyên thì có thể sẽ xảy ra vấn đề.
Sau khi nói một câu, sư phụ thần bí dường như đã nhìn ra được điều gì đó không đúng, hắn đổi lời kế tiếp, bắt đầu quan tâm nói với Đậu Trường Sinh: "Lần này ngươi trở về từ Long Môn có để lại hậu hoạn nào không?”
"Lúc đó, khi ngươi ở Tam Tiên Đảo, ta đã để ngươi rút lui nhưng không biết tại sao, dường như ngươi không thể nghe thấy ta. Sau đó ngươi tiến vào Long Môn, ta đã rất phập phồng lo sợ, chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện.”
"Trong thời gian đó, vi sư ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ lo lắng cho sự an nguy của ngươi.”
"Cách đây không lâu, ta nhận được tin tức ngươi thành công trở về từ Long Môn, vi sư mới thở phào nhẹ nhõm.”
"Đồ nhi, ngươi đừng trách vi sư không chủ động liên lạc với ngươi, là vì vi sư không dám.”
"Ngươi rời đi cùng với Thần Ma. Coi như vi sư có mười cái lá gan cũng không dám khoe khoang thông minh ở trước mặt Thần Ma. Sau đó liên tục không có tin tức gì, ta cũng không biết đồ nhi ngươi đã rời khỏi vị Thần Ma kia hay chưa?”
Khi sư phụ thân thiết quan tâm, mỗi câu từ đều là lời xuất phát từ tận đáy lòng.
"Đồ nhi ngươi đã bình an trở về.”
"Thật sự là quá tốt rồi.”
Những lời của sư phụ thần bí đã giải tỏa một số nghi ngờ của Đậu Trường Sinh. Vào lúc đó, sức mạnh của vảy rồng kia không đủ để che đậy chiếc gương đồng, chẳng qua nó chỉ quấy nhiễu đến mức khiến mình có nguy cơ bị bại lộ.
Đậu Trường Sinh cũng không quá để ý. m Cực Tông rất mạnh, nhưng mình không phải là người không có nguồn gốc, từ đại ca có thể gánh vác được. Hơn nữa, chỉ cần hắn cho mình mười hoặc tám năm, đợi đến sau khi mình đạt được võ đạo nhị phẩm thì m Cực Tông cũng không coi là cái gì cả.
Hơn nữa, vị Thần Ma đó cũng không nghe thấy những lời nói mấu chốt, vì vậy không thể nào bỗng dưng vô cớ biết được mình là kẻ nằm vùng của m Cực Tông.
Tự động bỏ qua vài lời nói nhảm của sư phụ thần bí, Đậu Trường Sinh đi thẳng vào chủ đề nói: "Đêm nay Lữ Thành xảy ra náo loạn, là m Cực Tông của chúng ta làm sao?”
Sư phụ thần bí kinh ngạc, tiểu tử ma quỷ này có ý gì?
Sư phụ thần bí coi như cũng là một người thông minh, hắn nhanh chóng hiểu được tiểu quỷ còn muốn leo lên, nhưng vị trí của một trong Thập Đại Danh Bộ thì có chút khó xử, nói cao không cao, nhưng nói thấp cũng không thấp.