Bản thân mình đã phục thấp làm tiểu, đã cố hết sức nịnh bợ chính là muốn lắng lại tranh chấp ban ngày, nhưng không ngờ rằng Đậu Trường Sinh cũng muốn bỏ qua cho Tây Giang Nguyệt.
Trong lòng Nguyệt Linh Lung có thể nói là ấm ức đến cực điểm, chuyện ban ngày nếu nghiêm khắc bàn luận đến thì cũng không phải sai lầm của Tửu lâu Tây Giang Nguyệt của bọn hắn, bởi vì Trích Tiên Phòng đã được đặt trước, là do Đậu Trường Sinh kiêu ngạo ương ngạnh muốn đạt được Trích Tiên Phòng.
Bây giờ ngược lại là bị đối phương trả đũa lại.
Một bộ dáng của người bị hại.
Phải biết rằng.
Mình đây mới là người bị hại.
Bầu không khí thoáng xấu hổ, hơn nữa còn có một chút áp lực.
Không lâu sau, Trần tổng bộ đầu đã trở lại đứng ở bên cạnh Đậu Trường Sinh, đè thấp giọng xuống mở miệng nói: “Quản sự kia đã khai ra.”
Đậu Trường Sinh nhìn về phía Trần tổng bộ đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tán dương, nhìn lão Trần làm việc đúng là gọn gàng, thiên ngôn vạn ngữ cũng không địch lại bằng chứng vững như núi này, thản nhiên mở miệng: “Nói một chút đi?”
Cũng thuận tiện để cho Nguyệt sư tỷ biết bản thân mình từ trước tới nay làm việc chú trọng đến chứng cứ, tuyệt đối sẽ không vì chuyện riêng tư, vu hãm người tốt.
Trần tổng bộ đầu chậm rãi nói: “Vừa bắt đầu quản sự này thà rằng chết không khai ra, mưu tính chết khiêng đến cùng, nói đây chỉ là trùng hợp.”
“Nhưng thuộc hạ tuyệt đối không tin, mắt đại nhân sáng như đuốc, lại nhúng tay vào chuyện giở thủ đoạn nhỏ này, liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra mánh khóe, không có khả năng oan uổng hắn.”
“Cho nên thuộc hạ không thể không dùng một chút thủ đoạn.”
Khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Linh Lung giờ phút này hoàn toàn âm trầm, trầm giọng mở miệng nói: “Ngươi dùng đại hình?”
Sắc mặt Trần tổng bộ đầu hơi không được tự nhiên, ánh mắt co rụt lại nhưng vẫn thản nhiên đón ánh mắt của Nguyệt Linh Lung, ngưng trọng mở miệng nói: “Đối đãi với loại phần tử ngoan cố này chẳng lẽ còn phải dùng lời hay khuyên bảo hay sao?”
“Đại nhân nhà ta là thần thám vang danh trong thiên hạ, làm sao có thể oan uổng hắn, đây không phải là trong lòng cảm thấy may mắn, cho rằng bản thân hắn có thể lừa dối được cho nên ta mới dùng chút thủ đoạn.”
Nói đến chỗ này, Trần tổng bộ đầu cười lạnh, mở miệng châm chọc Nguyệt Linh Lung: “Chuyện xảy ra ở Tửu lâu Tây Giang Nguyệt của các ngươi.”
“Chuyện của tên quản sự kia không nhỏ, giống như đại nhân nhà ta phán đoán là quản sự cấu kết với người ngoài mới biết rõ hành tung Triệu chưởng môn của Tây Giang Kiếm Phái, trong tối nay Triệu chưởng môn đi vào Tửu lâu Tây Giang Nguyệt mở tiệc chiêu đãi hảo hữu.”
“Kẻ thù mới có thể thừa dịp chưởng môn và một số cao tầng của Tây Giang Kiếm Phái không ở trong phái, lúc Tây Giang Kiếm Phái thả lỏng cảnh giác, chúng tập kích bất ngờ vào Tây Giang Kiếm Phái, không ngừng phóng hoả giết người.”
“Nửa đời người quản sự đều ở tửu lâu Tây Giang Nguyệt, phải chăng các ngươi biết chuyện lần này? Còn phải điều tra cẩn thận, không cẩn thận chính là tửu lâu Tây Giang Nguyệt của các ngươi làm, muốn độc bá Tây Giang, diệt trừ uy hiếp Tây Giang Kiếm Phái này.”
“Đại nhân ngài thấy thế nào?”
Trần tổng bộ đầu nhìn về phía Đậu Trường Sinh, chờ đợi Đậu Trường Sinh ra lệnh xem có nên liên luỵ đến tửu lâu Tây Giang Nguyệt không? Đây chẳng qua là một câu chuyện.
Nếu là ở Thần Đô, Trần tổng bộ đầu cũng không dám làm như vậy nhưng có kinh nghiệm cùng điều tra Lý gia với Đậu Trường Sinh, Trần tổng bộ đầu phát hiện chỉ cần có đại nhân của mình ở đây thì thương hội Tây Giang gì đó cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.
Tông Sư không ít lại như thế nào?
Có Đại Tông Sư lại như thế nào?
Bọn hắn có võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm sao?
Không có.
Đó chính là cái rắm.
Đại nhân nhà ta cứ ngang như vậy đấy, chân trần không sợ đi giày, bọn hắn dám liều mạng với đại nhân nhà mình không?
Một tên cũng không có.
Nhất là trải qua chuyện Long Môn lần này, đợi đến mấy ngày kỳ Nhân Bảng tiếp theo, đại nhân nhà mình chắc chắn lọt vào Top 5 trên Nhân Bảng.
Lòng dạ hẹp hòi như lỗ kim, có thù tất báo, đắc tội đại nhân nhà mình, hiện giờ chơi không lại bọn hắn, nhưng 10 năm 8 năm sau, đại nhân nhà mình vào thượng tam phẩm trở thành một vị Tông Sư.
Thương hội Tây Giang kia cách ngày hủy diệt cũng không xa.
Bàn về uy hiếp thì Trần tổng bộ đầu nhìn thấy đại nhân nhà mình còn kém rất nhiều võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm nhưng tương đương với một vị Đại Tông Sư thì không dính một chút xíu bệnh nào.
Tàn nhẫn, mang thù, còn có thiên phú tuyệt hảo, ai không sợ.
Trừ phi Tây Giang thương hội không tiếc tất cả vây giết đại nhân nhà mình, nhưng dạng này cũng phải nghĩ lại, bọn hắn là mệnh quan triều đình, trên người còn hất lên một tầng da hổ đấy?
Bây giờ không phải là vương triều tận thế, Đại Chu như mặt trời ban trưa, cao thủ tầng tầng lớp lớp.