Tây Giang thương hội dám tập kích mệnh quan triều đình, sau khi chuyện xảy ra sẽ gặp phải vây quét, làm sao số người làm ăn buôn bán nhát gan tiếc mệnh này dám làm.
Lão Trần ta cũng phải ngang ngược.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Linh Lung, một tay ấn lên chuôi đao bên hông chuẩn bị ngo ngoe động đậy.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm bờ môi, sản nghiệp Tửu lâu Tây Giang Nguyệt không nhỏ, lấy được thì mình có thể bổ khuyết vào mấy vạn lượng thiệt thòi kia, lại còn có thể kiếm mười mấy vạn lượng bạc trắng bóng.
Nguyệt Linh Lung cảm nhận được ánh mắt bốn phía nhìn chằm chằm không khỏi hơi dịch chuyển nửa bước về phía sau, ánh mắt vô ý thức nhìn lên trên lầu.
Hiểu rõ ánh mắt của Nguyệt Linh Lung, một luồng hơi thở hùng vĩ như núi bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, một lão giả mặt trắng râu dài khoác cẩm y dài xuất hiện.
Trong tay Vương lão đeo chiếc nhẫn màu xanh biếc, bên hông treo ngọc bội trắng noãn không tỳ vết, tương đối phúc hậu, sau khi xuất hiện đứng ở bên cạnh Nguyệt Linh Lung, nhẹ giọng mở miệng nói: “Trần tổng bộ đầu hiểu lầm.”
“Vị quản sự kia đã làm việc rất nhiều năm ở tửu lâu Tây Giang Nguyệt chúng ta, nhưng tửu lâu Tây Giang Nguyệt ta gia lớn nghiệp lớn không chỉ có sản nghiệp ở Lữ Thành, Tề Châu các thành thị lớn như Thanh Quận Thanh Thành, toàn bộ đều có.”
“Quản sự giống như thế này, chỉ một chỗ Tề Châu thôi đã không dưới trăm vị, chứ đừng nói gì là hơn mười châu của Tề Địa.”
“Sản nghiệp Tây Giang thương hội của chúng ta trải rộng 108 châu trong thiên hạ, nhân vật giống như vậy đầy rẫy, không thể đếm hết được.”
“Thỉnh thoảng xảy ra một chút vấn đề thì cũng là vấn đề về bọn hắn, không có quan hệ gì đến Tây Giang thương hội, tửu lâu Tây Giang Nguyệt chúng ta.”
Trần tổng bộ đầu lạnh lùng nhìn chăm chú người tới, cười lạnh liên tục nói:
“Ta tưởng là ai chứ?”
“Hoá ra là ngươi, là Vương lão Bát Phương Bất Động? Ai cho ngươi lá gan dám tham dự vào chuyện như thế này?”
“Chỉ là một Tông Sư tuổi già sức yếu, chẳng lẽ còn mạnh hơn Lý thần bộ đã chết ở Đậu gia trang kia à?”
Vương lão giận dữ, lập tức trời đất cuồn cuộn sóng khí ở bốn phương, đè ép giống như trời cao sắp sập xuống, lửa giận của một vị Tông Sư không phải là người bình thường có thể ngăn cản được.
Tông Sư là thượng tam phẩm.
Nhất cử nhất động của bọn hắn đều đại biểu uy thế của trời đất.
Vương lão mới có động tác muốn cho Trần tổng bộ đầu ở đối diện một bài học nhưng mới động một chút, Trần tổng bộ đầu đã bước ra một bước về phía trước, khí thế rào rạt, không ai bì nổi.
Khí thế nguy nga của Vương lão hiện ra trong nháy mắt cũng bị chính diện ngăn cản, cuối cùng mạnh mẽ bị đánh tan, ý cảnh giao phong đánh nhau sống chết trong phút chốc cũng đã phân ra thắng bại.
Vương lão không khỏi lui về phía sau một bước, ánh mắt kinh hãi nhìn Trần tổng bộ đầu, cho dù Vương lão thật sự không động mà chỉ tùy ý cho đối phương một bài học nhưng cũng không phải là trung tam phẩm có thể chống cự lại.
Có thể áp bách lại mình, bức lui một vị Tông Sư, chỉ có thể đại biểu đối phương cũng là Tông Sư.
Không dám tin nói: “Ngươi lại là một vị Tông Sư thượng tam phẩm.”
Đậu Trường Sinh cũng ngạc nhiên, nhìn Trần tổng bộ đầu nói: “Lão Trần, sao ngươi cũng là một vị Tông Sư rồi?”
Đậu Trường Sinh vô cùng đau đớn, chỉ không chú ý lão Trần này một chút đã tăng cấp trở thành Tông Sư, tương lai chính là thần bộ, dạng người như thế này làm sao có thể làm tiểu đệ tuỳ tùng của mình được? Ngược lại mình sẽ trở thành tuỳ tùng của đối phương.
Một phúc tinh thật tốt lại chạy từ trong khe hở bàn tay của mình ra ngoài.
Chợt muốn đưa tay ngăn cản nhưng nửa đường lại để xuống, võ đạo Pháp Tướng cảnh tam phẩm và võ đạo Thần Thông cảnh tứ phẩm, nhìn như kém một phẩm nhưng thật ra lại là khác một trời một vực.
Chênh lệch bên trong một tiểu thiên mệnh.
Địa vị hoàn toàn khác biệt.
Nhưng sau khi chần chờ một chút lại một lần nữa giơ tay lên ngăn cản hai vị đang giương cung bạt kiếm nói: “Trần tổng bộ đừng tức giận, còn vị tiền bối này cũng bớt giận.”
“Bây giờ kẻ địch đang ở bờ đối diện giết người phóng hỏa, không thể hành động theo cảm tính được, vẫn phải điều tra tình huống của bờ đối diện kia quan trọng hơn.”
Vương lão không nói lời nào, trực tiếp lui lại một bước, kiêng kị nhìn về phía Trần tổng bộ đầu, hắn được gọi là Bát Phương Bất Động, chính là một chữ ổn.
Thà rằng ăn chút thiệt thòi cũng sẽ không chủ động khiêu khích, nếu đối phương là võ đạo Thần Thông cảnh tứ phẩm thì cũng không có gì để nói cả, chắc chắn là muốn ức hiếp một chút, nhưng đối phương là Tông Sư, được rồi, bản thân mình có thể nhẫn nhịn.
Trần tổng bộ đầu hừ lạnh một tiếng, nhìn Vương lão không nói một tiếng nào, biết rõ tên Bát Phương Bất Động này, lão rùa nổi danh ở Tề Châu lại súc đầu.
“Đại nhân không cần có băn khoăn, mặc dù Lữ Thành này lớn nhưng chỉ bằng ngài và thuộc hạ ngoại trừ Tề thánh công và Cố tiên sinh ra thì không ai có thể làm được.”