Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 384 - Chương 384. Huyết Tế Đậu Trường Sinh.

Chương 384. Huyết tế Đậu Trường Sinh. Chương 384. Huyết tế Đậu Trường Sinh.

Đậu Trường Sinh nhìn thái độ của Trần tổng bộ đầu, vẫn còn cho mặt mũi như thế, trong lòng cũng thấy thoải mái không ít, không có trở thành vì Tông Sư mà thái độ lại đắn đo hắn.

Không khỏi mở miệng nói: “Tới Tây Giang Nguyệt không phải để hỏi tội, chúng ta là đến điều tra tình huống của Triệu chưởng môn, thăm dò rõ ràng xem rốt cuộc bờ đối diện xảy ra chuyện gì?”

Trước ngực nóng lên.

Là gương đồng.

Nhưng Đậu Trường Sinh càng ổn định hơn.

Chính là mài cũng không đi.

Đêm khuya.

Hào quang màu lửa đỏ phản chiếu lên vòm trời.

Trong biển lửa từng ngọn lửa liên tiếp cuốn lên, ngọn lửa hừng hực thiêu rụi, không ngừng bò lên trên vòm trời, ngọn này cao hơn ngọn khác, dường như đang so chiều cao với ông trời.

Trong căn phòng trên tầng 30 của tửu lầu Tây Giang Nguyệt, cửa sổ đã hoàn toàn được mở ra, một nữ nhân đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn lên ngọn lửa lớn hừng hực bên bờ kia của Tây Giang.

Ánh lửa đỏ chói chiếu rọi xuống, có thể thấy rõ nữ nhân này, tùy ý quấn lên dây thắt lưng màu bạc, dắt một ngọc bội tua rua màu đen bên hông, trên búi tóc cắm cây trâm cài màu bạc có một con bướm đơn giản đậu trên cành hoa, tua rua màu nhạt tùy ý buông thõng xuống, khẽ lay động trong làn gió.

Nhất là trên cái trán trơn bóng trắng nõn lại đeo đai buộc trán, làm nổi bật thêm một khí khái hào hùng trên dung nhan mỹ lệ, phía sau lưng đeo một thanh trường kiếm Thanh Phong dài ba thước.

Tiếng nhai nuốt không ngừng vang lên, bên chiếc bàn được bày biện chính giữa căn phòng, một nam nhân trung niên mặt mày hung ác đang kéo ống tay áo, bàn tay thon dài xé xuống đùi dê há mồm cắn xé.

Ngón tay của nam nhân trung niên mất đi ngón cái, không riêng gì tay phải mà tay trái cũng như thế.

Trên mặt đầy rẫy vết sẹo, dẫu cho chúng đã khép lại nhưng cũng đã phá hủy tướng mạo của hắn, bề ngoài hung tàn, vết sẹo cũng khá dữ tợn giống như những con rết đang bò.

Bởi vậy được người ta đặt cho biệt danh, Phi Thiên Ngô Công.

Đúng là vị Tông Sư xếp hạng thứ 69 trên Địa Bảng, Phi Thiên Ngô Công Vương Bất Ngạ.

Không dừng lại động tác gặm thịt đùi dê cháy vàng, Vương Bất Ngạ ngước mắt nhìn về phía ánh lửa xa tận trời, bình tĩnh mở miệng nói: "Khó khăn lắm Tiêu tiểu thư mới đến Lữ Thành một lần, không lộ mặt thì cũng thôi."

"Dưới đó còn có vị hôn phu của ngươi, Thiên Sát Cô Tinh Đậu Trường Sinh, thế mà cũng không định đi gặp một lần."

Tiêu Thanh Y từ từ xoay người, tua rua nhẹ nhàng bay múa, đôi mắt xinh đẹp lạnh nhạt như băng, giọng điệu hờ hững đáp: "Vương tiền bối biết rõ còn cố hỏi."

"Một ván tối hôm nay, chính là đặc biệt bày ra cho Đậu Trường Sinh."

"Nếu như để mọi người biết ta cũng ở Lữ Thành, đã thế còn trong Tây Giang Nguyệt, sợ là sẽ khiến Đậu Trường Sinh nghi ngờ."

Vương Bất Ngạ phun một cái, một cục xương rớt xuống mặt bàn, đưa tay lau đi vết dầu mỡ trên miệng, không thèm để ý nói: "Gia gia của tiểu cô nương thật sự có không ít tâm nhãn."

"Chẳng qua lão tử ta cũng mặc kệ ngươi làm cách nào, chuyện ngươi đã phân phó lão tử đều làm được, có điều đã hố không ít huynh đệ trong môn phái, để cho bọn họ gặp phải nguy hiểm, nên sau khi xong chuyện thì thù lao cần thiết phải tăng thêm ba phần, ta còn phải đi an ủi các vị huynh đệ."

Tiêu Thanh Y xoay người, sau đó lại một lần nữa đứng bên cửa sổ, nhìn ngọn lửa lớn hừng hực phương xa, bình thản mở miệng nói: "Thiên Ma tông các ngươi thì có tình nghĩa chỗ nào cơ chứ, thù lao đã bàn xong thì một phần cũng sẽ không thiếu, một phần cũng sẽ không hơn."

"Muốn tăng thêm ba phần, vậy thì phải xuất lực thêm ba phần nữa."

"Lửa ở Tây Giang Kiếm Phái chưa đủ lớn, ta muốn ngươi đích thân ra tay."

Vương Bất Ngạ cắn đùi dê, nuốt thịt dê vào miệng, giọng nói mơ hồ: "Có thể, chỉ cần giá cả hợp lý thì cho dù muốn cái mạng này của lão tử, ngươi cũng có thể trực tiếp lấy đi."

Vừa nói, Vương Bất Ngạ vừa giơ tay lộ ra bàn tay đầy dầu mỡ, chỉ là thiếu mất ngón cái, chỉ có bốn ngón tay, đong đưa vài lần xong thì tiếp tục nói: "Lúc trước có một tên ngốc đã đòi mua ngón cái của lão tử cho bằng được."

"Hắn tưởng rằng thiếu đi ngón tay cái thì lão tử sẽ không dùng đao được nữa, khi đó hắn có thể chém chết lão tử."

"Nhưng không ngờ thiếu mất ngón cái, lão tử vẫn chém chết được hắn."

"Chỉ cần giá cả hợp lý thì không có chuyện mà Vương Bất Ngạ ta đây không dám làm."

Tiêu Thanh Y không hề quay đầu lại, tay ngọc trắng không tì vết nâng lên, năm ngón tay xuất hiện trong tầm mắt của Vương Bất Ngạ, nhìn hành động của Tiêu Thanh Y, Vương Bất Ngạ lập tức ném đi cái đùi dê đang gặm dở, tạo ra âm thanh giòn giã trên mặt bàn.

Đứng phắt dậy, hắn nói: "Được."

"Lão tử thích nhất là làm ăn với những hào môn nhà giàu như các ngươi."

"Hào phóng."

Bình Luận (0)
Comment