Chương 388: Kẻ phô trương trước mặt người khác 2
Dẫu cho gương đồng trong lồng ngực đã nóng càng thêm nóng, nhưng Đậu Trường Sinh vẫn thờ ơ.
Thân là kẻ nằm vùng hay còn là môn đồ của m Cực Tông, hiện giờ Đậu Trường Sinh càng không thèm để tâm hơn nữa, đã dần dần từ một Tiểu Đậu cung cung kính kính lăn lê bò lết biến thành Đậu gia, bước tiếp theo sẽ là Đậu tổ tông.
Không phải m Cực Tông mượn Đậu gia làm ảnh hưởng đến Đại Chu, mà là ngược lại, Đậu gia đã bắt đầu nhúng tay vào chuyện của m Cực Tông.
Cộng thêm việc dò la, Đậu Trường Sinh đã nắm được kha khá tình huống.
Triệu Thất của Tây Giang Kiếm Phái vừa rời đi không lâu, cũng đã dẫn theo đệ tử đích truyền và trưởng lão của Tây Giang Kiếm Phái cùng nhau đi đến tửu lầu Tây Giang Kiếm, chờ đợi hảo hữu của mình đi tới.
Chẳng qua còn chưa kịp chờ được hảo hữu đi tới thì bờ bên kia Tây Giang đã bốc lên lửa lớn, sau khi biết được Tây Giang Kiếm Phái đã xảy ra chuyện, Triệu Thất lại dẫn theo môn đồ và trưởng lão lập tức chạy về Tây Giang Kiếm Phái.
Đây là thông tin tửu lầu Tây Giang Nguyệt nắm giữ, căn cứ vào tin tức, có thể đoán ra lúc đó cấp cao của Tây Giang Kiếm Phái ước chừng đi đến một phần ba, một vị Tông Sư khác của Tây Giang Kiếm Phái, Đại trưởng lão của Tây Giang Kiếm Phái không đến.
Nhưng bình thường Đại trưởng lão cũng không cư trú trong môn phái, Tây Giang Kiếm Phái thành lập bên kia bờ Tây Giang, khoảng cách với Lữ Thành thật sự quá gần, không phải loại không có tiếng tăm gì như những môn phái khác, Tây Giang Kiếm Phái dính dáng quá sâu vào các ngành nghề ở Lữ Thành, cho nên Triệu Thất của Tây Giang Kiếm Phái mới có danh xưng Triệu Thất gia.
Đậu Trường Sinh cẩn thận tính toán, hôm nay Tây Giang Kiếm Phái gặp nạn là chuyện cực kỳ bình thường, cuộc sống thái bình quá thì sẽ có phần lơi lỏng.
Tây Giang Kiếm Phái không phải môn phái trò chơi, những trưởng môn và trưởng lão lớn nhỏ trong môn đều ở trên núi.
Ngày thường có đệ tử hành tẩu ở Tề Châu, hơn nữa cư trú ở Lữ Thành, điều này xem ra đã thiếu đi không ít đệ tử, vả lại còn một số người tiến đến dự tiệc, trong Tây Giang Kiếm Phái chẳng có nổi một Tông Sư nào, chuyện bị người ta phóng hoả đốt nhà là chuyện vô cùng dễ dàng.
Trong lòng Đậu Trường Sinh có sự chắc chắn, thực lực của kẻ địch không vượt quá tầm kiểm soát của mình, bây giờ bên phe của bản thân có Trần tổng bộ đầu, tức là hai người có chiến lực Tông Sư, hắn có thể đi tới đó.
Tất nhiên nếu trước mặt là dân chúng bình thường thì Đậu Trường Sinh đã đi qua cứu tế từ lâu, nhưng chỉ là một đám quỷ nhãi con, tất nhiên muốn kéo dài bao lâu thì kéo dài thêm bấy lâu.
Bây giờ cảm thấy mức độ của lửa không sai biệt, Đậu Trường Sinh mới mở miệng nói: "Vị lão tiền bối này, vì an nguy của Lữ Thành, chúng ta cùng đến bờ bên kia một chuyến đi."
Vương lão lộ ra vẻ mặt chần chờ, lửa ở bờ bên kia lớn như thế, kẻ địch lớn như vậy, Vương lão trăm triệu lần không muốn đi qua, rốt cuộc bờ bên kia là Tây Giang Kiếm Phái, không hề có quan hệ gì với mình.
Lời từ chối của Vương lão vẫn còn chưa thốt ra, Trần tổng bộ đầu đã cười giễu nói: "Lão già nhà ngươi cẩn thận ngẫm lại rồi hẵng nói."
Vương lão liên tục gật đầu, người đứng bên cạnh chính là Đậu Trường Sinh lòng hẹp hòi nhỏ như lỗ kim, nếu như bị đối phương khắc vào trong lòng thì sợ là sau này tuổi già khó giữ, không, là sẽ không còn sau này.
Nghĩ xong, hắn hiên ngang lẫm liệt nói: "Vì an nguy của Lữ Thành, cho dù Đậu danh bộ không định mời thì lão phu cũng sẽ đi đến bờ bên kia, giết tên tặc tử đã phóng hoả, để tất cả mọi người ở Lữ Thành đều bình an."
Đậu Trường Sinh ngợi khen, nói: "Lão tiền bối quả là một người nhân nghĩa."
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên đến đó ngay bây giờ."
Ba gã có chiến lực Tông Sư, cả ba phối hợp cùng nhau, cộng thêm cao thủ ở phủ Châu Mục, nhiều Tông Sư đến vậy, dùng một lưới bắt hết kẻ địch cũng không hề khó.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh liếc ngang một cái, nói với Trần tổng bộ đầu: "Cho những người hạ tam phẩm quay về đi, dẫu họ có thể bày trận pháp nhưng sau khi gặp phải cao thủ thực thụ thì cũng sẽ có huynh đệ thiệt mạng."
Trần tổng bộ đầu mở miệng nói: "Có nghe thấy không, Đậu đại nhân có lòng nhân nghĩa, tất cả hạ tam phẩm trở về Lục Phiến Môn đợi mệnh."
"Đa tạ đại nhân."
Bộ khoái hạ tam phẩm sôi nổi cảm ơn, mỗi lần có chuyện lớn như vậy cũng là nguy hiểm nhất đối với bọn họ.
Đậu Trường Sinh cũng hiểu được chuyện này, ngày xưa bản thân mình cũng chỉ là một bộ khoái nhỏ nhoi, nhất là ở một nơi nguy hiểm như Thần Đô, nhớ đến vài lần khi vừa mới xuyên qua, chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm biết chừng nào.
Chỉ cần bắt giữ kẻ cắp là các huynh đệ đã không muốn đi rồi, bởi vì nguy hiểm cực cao mà tiền lời lại chẳng được bao nhiêu cả.