Chương 389: Làm sao Triệu trưởng môn ngươi còn chưa chết?
Dù gì trong trí nhớ của Đậu Trường Sinh, mỗi lần đi ra ngoài bắt kẻ cắp, đều có một vị huynh đệ chết đi.
Sau khi không còn hạ tam phẩm, chỉ còn trung tam phầm ở lại thì nhân số giảm mạnh.
Đậu Trường Sinh chậm rãi bước ra hai bước, nhìn ngọn lửa lớn phía trước dần dần bị khống chế, một bàn tay từ từ nhúng sâu vào trong nước sông.
Nước sông Tây Giang không tới cổ tay Đậu Trường Sinh, pháp lực của Đậu Trường Sinh bắt đầu kích hoạt, hàn ý vô tận bắt đầu lan tràn, từng tầng từng tầng hàn băng bắt đầu từ vị trí bàn tay của Đậu Trường Sinh, lấy xu hướng che trời lấp đất ngưng kết ra.
Hàn băng mạnh mẽ xâm nhập, trong một nhịp thở đã lan đến bờ bên kia Tây Giang, hơn nữa xu thế lan tràn của hàn băng không giảm, bắt đầu bò lên cả đất bằng.
Sau ba nhịp thở, không riêng gì dòng sông Tây Giang mênh mông cuồn cuộn bị đóng băng mà ngay cả những toà nhà kế bên bờ bên kia Tây Giang cũng đã đông cứng lại bởi hàn băng.
Cảnh tượng chấn động lòng người xuất hiện, thế giới chìm trong biển lửa giờ đây biến thành thế giới đầy tuyết băng.
Ngọn lửa không ngừng vươn cao tận trời kia chỉ một thoáng sau đã từ từ yếu thế, khí lạnh khuếch trương chậm lại, không phải bất lực, mà là sợ ngộ thương.
Đây là 【 Pháp có Nguyên Linh 】, không cần vận dụng bao nhiêu pháp lực, tất cả đều đã hoàn thành một cách nhẹ nhàng.
Từng ánh mắt chấn động nhìn cảnh tượng băng thiên tuyết địa này.
Làm màu kiểu này.
Có hơi quá rồi.
Vẫn là thiếu kinh nghiệm.
Ta đâu phải một kẻ thích phô trương trước mặt mọi người.
Đêm khuya.
Ánh lửa phản chiếu vòm trời dần dần ảm đạm.
Bóng tối thâm thúy bắt đầu không ngừng lan tràn, dần dần bao phủ mặt đất.
Đậu Trường Sinh sải bước trên bờ Tây Giang, dưới chân là hàn băng bao phủ hoàn toàn đóng băng, nước sông Tây Giang nổi bọt sóng bị đóng băng sinh động như thực, mượn nhờ ánh lửa có thể thấy được rõ ràng.
Sau khi bước trên bờ bên kia của Tây Giang, có thể trông thấy kiến trúc khí thế rộng rãi ban đầu hiện giờ đã bị thiêu huỷ bảy tám phần, bây giờ đã trở thành ột vùng phế tích, dưới dạng tình huống này người bình thường chắc chắn đã là chết không thể chết thêm được nữa.
Chẳng qua đối với võ giả mà nói thì có rất nhiều phương pháp để bảo vệ mệnh, trừ phi là ngọn lửa này không phải là lửa bình thường.
"Đều tụ tập cùng một chỗ, không được một mình thoát ly đội ngũ, cũng không được tiếp xúc với người xa lạ, phát hiện người xa lạ lập tức đưa tin."
Trần tổng bộ đầu bắt đầu không ngại người khác phiền dặn dò, hiện giờ một mình thoát ly đội ngũ thật sự là rất nguy hiểm, dễ dàng bị kẻ trộm đánh lén, vẫn là đại đội nhân mã cùng nhau hành động gặp được chuyện gì cũng có phối hợp với nhau.
Đậu Trường Sinh không ngừng đi tới, hàn khí cũng không ngừng tràn ngập về phía trước, khoảng cách cách xa nhau trăm mét cũng đã xua tan được ngọn lửa muốn lan tràn ra.
Những nơi đi qua dọc theo đường đi, ngọn lửa đều bắt đầu bị dập tắt.
"Chính là Đậu danh bộ, Đậu đại nhân."
Phía trước truyền ra một tiếng hỏi thăm, Đậu Trường Sinh nâng tay ý bảo mọi người đừng đi tới, trầm giọng mở miệng nói: "Người nào?"
"Lão phu là đại trưởng lão Tây Giang Kiếm Phái."
Giọng nói âm trầm già nua vang lên, người đã xuất hiện ở vị trí hơn mười thước phía trước, đây là một vị lão giả tóc bạc hoa râm, trong tay nắm giữ một cây mộc trượng, mặt trên mộc trượng có đường vân màu tím đậm giống như là một linh xà quấn quanh mộc trượng.
Đậu Trường Sinh nhìn về phía Vương Lão hỏi: "Lão tiền bối nhìn xem là người thật sao?"
“Chú ý nhiều chi tiết một chút, có thể là kẻ thù giả mạo, cẩn thận nhất là Diệp Vô Diện, tên kia thiên biến vạn hóa, thật sự là khó lòng phòng bị."
Nói một câu thật lòng, hiện giờ Đậu Trường Sinh kiêng kị nhất chính là Diệp Vô Diện, nếu là võ đạo tứ phẩm Diệp Vô Diện, mặc dù cũng có uy hiếp nhưng Đậu Trường Sinh không phải không thể chiến một trận, nhưng hiện giờ Diệp Vô Diện đã hoàn thành tiểu thiên mệnh, tấn thăng lên võ đạo tam phẩm.
Top mười Nhân Bảng đều có chiến lực của Tông Sư, mà sau khi trở thành Tông Sư chân chính, thực lực của Diệp Vô Diện có thể tưởng tượng ra.
Thực lực của bản thân đã mạnh rồi, quan trọng Diệp Vô Diện vẫn là kẻ mưu mô quỷ kế luôn ám hại sau lưng, am hiểu thiên biến vạn hóa cũng không chính diện trước mặt ngươi.
"Tướng mạo, hơi thở, mộc trượng tử xà đều có thể đủ thẩm tra đối chiếu trước, là đại trưởng lão của Tây Giang Kiếm Phái."
Vương Lão cẩn thận nhìn chăm chú vào người tới, sau khi phân tích một phần một tia hơi thở, sau đó ra một phán đoán chuẩn xác.
Đậu Trường Sinh gật gật đầu, bất động thanh sắc lui lại, càng là loại người có thể tin tưởng như thế thì càng không thể tin được.
Một số người đuổi giết kia cũng không cho một tin chính xác, rốt cuộc là Diệp Vô Diện này chết hay không chết, làm cho chính bản thân mình có một chút trông gà hoá cuốc.