Làm một gã nằm vùng, hoài nghi tất cả, đây là suy nghĩ của kẻ nằm vùng, chỉ là có một chút suy nghĩ không rõ, đều là yêu nhân Ma Tông, khi nào làm việc lại chú ý đến chứng cớ như vậy, không phải giơ đao ra sao?
Cách làm này lại giống như triều đình, hoặc là hành động khác của chính đạo.
Có thể có người ở sau lưng Ngũ Độc Ngô Công.
Tâm trạng Đậu Trường Sinh trầm trọng, nằm vùng nhiều năm, không, là gần một năm, cuối cùng có người bắt đầu đào lai lịch của bản thân mình, hoài nghi mình là nằm vùng.
Lần đầu tiên trong đời mình gặp phải nguy cơ, kết quả cuối cùng cũng có một chút buồn cười.
Nếu bản thân mình đoán chính xác, ý tưởng của người trong bóng tối không tồi, nhưng rất đáng tiếc mắt cũng bị mù lúc tuyển diễn viên, một tuồng kịch thật tốt, cuối cùng lại không được như ý.
Hành động lần này của Phong Độc Ngô Công Phong Vô Tai thật sự là quá kém, không riêng gì bản thân mình nhìn ra manh mối, Trần tổng bộ đầu và Vương Lão cũng đã nhìn ra.
Đây chính là cẩn thận mấy cũng có sai sót.
Chẳng qua cũng không trách người trong bóng tối.
Một số tên thực lực mạnh đều có tính cách nhất định, giống như Ngũ Độc Ngô Công có thể giết người phóng hỏa, diễn kịch thì hơi kém, không bằng nghiệp vụ tinh xảo của Diệp Vô Diện.
Bước đầu tiên của Đậu Trường Sinh hơi chậm, nhưng bước thứ hai đã nhanh, đã quyết tâm, bất luận là ai tính kế chỉ cần giết Ngũ Độc Ngô Công này thì tuyệt đối không có sai, một bàn tay đặt trên chuôi của Băng Phách Đao, trầm giọng mở miệng nói:
"Triệu chưởng môn đừng chạy, cơ hội báo thù rửa hận đã tới."
"Chúng ta có thể đánh trả."
Rời khỏi trận chiến Long Môn, Đậu Trường Sinh muốn kiểm tra xem năng lực hiện giờ của bản thân mình, rốt cuộc thực lực đang ở cấp độ nào.
Tửu lâu Tây Giang Nguyệt.
Tiêu Thanh Y đứng ở bên cửa sổ, lúc này sắc mặt đã xanh mét một mảnh, dung nhan xinh đẹp hiện ra vẻ giận dữ, ngàn tính vạn tính, thật không ngờ Phong Vô Tai kéo hông như vậy.
Chẳng sợ cách nhau khá xa, nhưng cảnh tượng xảy ra ở bờ bên kia của Tây Giang đều xuất hiện rõ ràng ở trong tầm nhìn của Tiêu Thanh Y.
Thần thông - Thiên Lý Nhãn.
Thần thông - Thuận Phong Nhĩ.
Hai loại thần thông này lẫn nhau xứng đôi, đã bị Tiêu Thanh Y tu hành được một chút thành tựu, không dám nói nhìn trộm ngàn dặm, nhưng phạm vi mười dặm hai mươi dặm cũng không có vấn đề quá lớn.
Tu hành hai loại thần thông này cũng cực kỳ không dễ nhưng đối với gia đại nghiệp lớn như Cửu U Minh Giáo thì đây cũng không đáng phải nhắc tới.
Cẩn thận quan sát bất cứ biến hoá nào trên mặt của Đậu Trường Sinh, trước sau vẻ mặt đều xem ở trong mắt, biết đã phát hiện vấn đề của Phong Vô Tai, cho dù là nhìn không rõ mục đích chân chính nhưng cũng có thể phân tích ra một chút.
Vẻ mặt Tiêu Thanh Y không vui, cuối cùng khôi phục lại bình tĩnh, thở dài một hơi nói: "Lần này hành động càn rỡ."
"Là ta tự cao tự đại, xem thường anh hùng thiên hạ."
"Kỹ năng diễn kịch của Ngũ Độc Ngô Công không được, cố ý nhường quá rõ ràng, nhưng đây đã là trợ lực tìm được tốt nhất rồi."
"Nhưng thế giới không phải coi chúng ta là trung tâm mà quay chung quanh, đây đã là lựa chọn tốt nhất."
"Ta cũng hiểu được nếu là Diệp Vô Diện đích thân ra mặt tương trợ, nhất định làm ít công to."
"Nhưng Diệp Vô Diện quá nguy hiểm, sau khi săn giết Gia Cát Thanh Vân đã hoàn thành tiểu thiên mệnh trở thành một gã Pháp Tướng Tông Sư, nay hắn thiên biến vạn hóa, khó lòng phòng bị, nếu khiến cho Diệp Vô Diện chú ý, nhất định đuổi cùng giết tận, sớm muộn gì Cửu U Minh Giáo của chúng ta cũng sẽ bị bại lộ."
"Làm cho Tiêu thị ở Lương Châu đưa thư cho Đậu Trường Sinh để cho hắn đi trước Lương Châu tự mình trao đổi hôn kỳ."
"Chung quy ngoại nhân đều là không dựa vào được, hay là muốn ta tự mình ra mặt."
Nguyệt Bán Hiền cả kinh, nhịn không được mở miệng nói: "Chuyện hôn nhân chỉ là Tiêu Thiên Hữu tự chủ trương, tiểu thư cần gì phải đồng ý?"
"Từ trước đến nay hắn không thích tiểu thư, lần này lại đặc biệt định ra hôn nhân với Đậu Trường Sinh cũng không phải là suy nghĩ cho tiểu thư, mà là muốn gả tiểu thư đi ra ngoài, như vậy người đứng đầu Cửu U Minh Giáo sẽ là chỉ có hắn."
Tiếng nói cuối cùng của Nguyệt Bán Hiền ác liệt, ngôn ngữ có chút không vui: "Gả Thánh nữ ra ngoài thì người sẽ không còn là Thánh nữ nữa."
Vẻ mặt Tiêu Thanh Y bình thản, tức giận vừa nãy giống như như là ảo giác, lạnh nhạt mở miệng nói: "Vừa thấy kỹ năng diễn kịch của Phong Vô Tai vụng về, ta đột nhiên ý thức được một việc."
"Đậu Trường Sinh có phải môn đồ của Âm Cực Tông hay không, chuyện này có trọng yếu hay không?"
Tiêu Thanh Y không đợi người trả lời, tự hỏi tự đáp nói: "Không trọng yếu."
"Vì Thần Binh thức tỉnh, cho dù Đậu Trường Sinh là Thánh tử của Âm Cực Tông, chúng ta cũng phải ra tay với Đậu Trường Sinh, huyết tế Đậu Trường Sinh hiến cho Cửu U Đao."