"Quan trọng là Đậu Trường Sinh mà không phải là thân phận của Đậu Trường Sinh."
"Ta thăm dò Đậu Trường Sinh là để xác định thân phận của Đậu Trường Sinh, không muốn liên quan đến Âm Cực Tông, bởi vì đại biểu cho phiền toái, Âm Cực Tông đã tìm Cửu U Minh Giáo chúng ta mấy trăm năm."
"Chỉ cần có nửa điểm tin tức truyền ra, toàn bộ Âm Cực Tông sẽ lao về phía trước như một con chó điên ngửi thấy mùi."
"Cử hành huyết tế thử nghiệm hoàn thành Thần Binh khôi phục là nghi thức của Cửu U Đao, chuyện này giấu diếm Thiên Ma Tông không khó."
“Tất cả tinh lực của Thiên Ma Tông đều ở bên trong nội đấu, không quá để ý ngoại giới, nhưng Âm Cực Tông lại không giống như vậy, tương truyền thế hệ này của Âm Cực Tông ra một nhân vật vô cùng thần bí."
“Hắn vô danh vô hào, vô tung vô ảnh, lai lịch, qua lại, đều không có."
"Được xưng nơi nào có ánh sáng nơi đó nhất định có bóng người, còn có thân ảnh của hắn"
"Trong những năm gần đây áp lực chúng ta đã tăng gấp đôi cũng là do hình bóng của vị Âm Cực Tông này đã bắt đầu từng bước tới gần, nghi thức huyết tế cần tài nguyên, còn có động tĩnh sau khi bắt đầu cử hành nghi thức, chắc chắn không thể nào giấu diếm được hắn."
"Dù sao Âm Cực Tông rất quen thuộc Cửu U Minh Giáo chúng ta, lúc trước điển tịch và môn đồ trong giáo bị lấy đi nhiều lắm, còn có không ít phản đồ chủ động đầu nhập vào làm cho Âm Cực Tông nắm giữ quá nhiều bí ẩn của giáo."
Sau khi Tiêu Thanh Y im lặng một lúc, lại tiếp tục mở miệng nói: "Đi cho Vương Bất Ngạ truyền tin tức, chuyện lần này hắn làm quá kém, lần này ta sẽ không so đo, nhất định phải mang vài giọt máu của Đậu Trường Sinh về cho ta."
"Tính kế đến, tính kế đi."
"Không thể dựa vào phỏng đoán, phải cam đoan đó là máu của Đậu Trường Sinh, có thể có hiệu quả đối với Cửu U Đao."
Nguyệt Bán Hiền lên tiếng trả lời, chậm rãi xoay người rời đi.
Tiêu Thanh Y vẫn đứng ở bên cửa sổ, gió đêm từ từ thổi qua, tua cờ chậm rãi bay múa, trong lòng yên lặng nghĩ đến, cho dù Phong Vô Tai biến khéo thành vụng nhưng phần lớn chuyện cũng không kém.
Đã là tấn công vào điểm yếu của kẻ thù, có phải có tâm cứu viện hay không, đây cũng có thể nhìn ra được.
Trừ phi là bỏ qua Tây Giang Kiếm Phái, nhưng đây là tổn thất Âm Cực Tông không thể thừa nhận được, hai vị Tông Sư, không ít người tài giỏi, cho dù là thực lực của Âm Cực Tông có mạnh hơn đi nữa, ba mạch, ngũ sơn, cửu môn, lần lượt tổn hại hai đại ngoại môn cũng là tổn thương nguyên khí nặng nề.
Trong lòng Tiêu Thanh Y cũng có chút ngạc nhiên và nghi ngờ, lúc này quá thuận lợi, giống như Âm Cực Tông không chịu nổi một kích.
Chẳng lẽ.
Âm Cực Tông càn rỡ nhiều năm như vậy.
Thịnh cực mà suy, cũng đang trên đà xuống dốc, bắt đầu không được.
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Chiến đấu, từ sau khi Đậu Trường Sinh rút đao ra cũng đã khai hỏa một lần nữa.
Mà đây cũng không phải chiến đấu duy nhất,bờ bên kia của Tây Giang còn có một chỗ cũng bạo phát chiến đấu.
Bờ bên kia của Tây Giang bùng phát đại hỏa đã kinh động cao tầng của Lữ Thành, ở dưới sự chủ trì của Vương Châu Mục đã kêu gọi một đám cường giả, có ba gã Tông Sư dẫn đầu, một nhóm người mỗi người ở một phương hướng cũng bước lên bờ bên kia của Tây Giang.
Đây là một loại đội hình đã không kém, nếu hội tụ hai vị Tông Sư của Tây Giang Kiếm Phái thì đã là năm tên Tông Sư, bình thường đủ để ứng phó nguy hiểm, nếu gặp phải cường địch cũng có dư lực để lui lại.
Đến lúc đó thành công quay trở về Lữ Thành tập hợp tiếp cờ trống.
Thật ra cũng là cho đối phương thời gian rút lui, cho đối phương một bậc thang rút lui, có thể bức lui ba vị, thậm chí là năm vị Tông Sư, một luồng lực lượng này quá mạnh mẽ, dưới sự vội vàng cũng không thích hợp để liều mạng.
Vương Châu Mục vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau, tất nhiên tính toán nhẫn nhịn nhất thời, sau đó lại hướng triều đình cầu viện, điều động một vị Đại Tông Sư lại cùng các cường giả khác của Tề Địa tạo thành một tiểu đội Tông Sư bao vây tiêu diệt kẻ thù.
Vương Châu Mục cũng có kiến thức rộng rãi, sau khi gặp phải kẻ địch lập tức đã phân biệt ra nội tình người tới.
Mở miệng truyền âm nói: "Người tới là lão Nhị trong Ngũ Độc Ngô Công , Độn Địa Ngô Công Đặng Đài Hợp."
"Lão Đại của Ngũ Độc Ngô Công là Phi Thiên Ngô Công, là Tông Sư thứ sáu mươi chín trên Địa Bảng, lão nhị Độn Địa Ngô Công là Tông Sư thứ bảy mươi trên Địa Bảng."
"Từ trước đến nay Ngũ Độc Ngô Công không đi một mình, vài vị khác có thể cũng ở đây, phải thật cẩn thận mới được."
Mặt đất chấn động, không ngừng nổ vang.
Bùn đất đột nhiên bay lên, chỉ một thoáng đất đá bay mù trời, bùn đất và hàn băng dây dưa lẫn nhau, giống như một con rết cực lớn mở ra trăm chân, giương nanh múa vuốt lao về phía mọi người.