Một trận đại chiến bùng nổ, trong thời gian ngắn ngủi thế lực của hai bên lại ngang nhau.
Ba mươi sáu Thiên Bảng, bảy mươi hai Địa Bảng, một trăm linh tám vị Nhân Bảng.
Địa Bảng có tổng cộng bảy mươi hai danh ngạch, có thể đăng lâm lên Địa Bảng, cho dù là xếp hạng vị trí cuối cùng nhưng chỉ cần nổi danh trên bảng, thực lực đều là phi phàm.
Đại chiến cùng một chỗ, Vương Châu Mục bỗng có cảm giác khó giải quyết, muốn đuổi đi Đặng Đài Hợp không khó, cần phải đánh bại hoặc là đánh chết thì thật sự không có khả năng.
Vậy cần bọn họ liều mạng, phải liều mạng với Đặng Đài Hợp nhưng lại không nhất định sẽ thắng lợi.
Có thể đuổi đi cũng là nhờ vào lợi thế về mặt địa lí, nơi này cách Lữ Thành quá gần, thế lực Lữ Thành cao thấp khắp nơi, toàn bộ đều chú ý đến nơi này, Đặng Đài Hợp cũng không dám đánh lâu sợ Lữ Thành lại có Tông Sư đến cứu viện.
Trong lòng Vương Châu Mục căm tức, cương vị của bản thân mình ở Tề Châu đã là một ban cuối cùng, mắt thấy sắp nhập Thần Đô, là Hộ Bộ Tả Thị Lang, tương lai có hi vọng trở thành Hộ Bộ Thượng Thư, trở thành Đại Tư Đồ, nhập Các bái tướng, trở thành chín người có quyền thế nhất trong thiên hạ.
Trước đó không lâu chuyện của Thập Thái tử Hắc Long đã liên luỵ đến bản thân mình, thật vất vả tiêu phí cái giá rất lớn, đi lại quan hệ không ít, lúc này mới bình ổn lại được.
Ước chừng chậm trễ một đoạn thời gian như vậy, thật vất vả chịu đựng xong kỳ hạn.
Lại không ngờ một lần nữa trước khi sắp nhập vào Thần Đô.
Lại đã xảy ra chuyện.
Đậu Trường Sinh.
Vẫn là Đậu Trường Sinh.
Đây quả thực chính ma tinh của mình, đặc biệt đến khắc mình.
Lần lửa lớn bốc cháy này, trong lòng Vương Châu Mục lạnh một nửa, vội vàng xác định vị trí, may mắn xảy ra ở bờ bên kia của Tây Giang, đây không phải Lữ Thành mà là Tây Giang Kiếm Phái, đây là giang hồ báo thù, lúc này trong lòng mới hoàn toàn thả lỏng.
Nhưng chưa từng nghĩ tới lại thu được tin tức của Đậu Trường Sinh, điều này làm cho Vương Châu Mục không dám chậm trễ, vội vàng mời hai vị Tông Sư, hơn nữa đich thân mình dẫn đội chạy tới bờ bên kia của Tây Giang.
Chính là sợ Đậu Trường Sinh ra lại sinh ra chuyện, lần Thập Thái tử Hắc Long trước đến nay vẫn còn làm cho trong lòng Vương Châu Mục còn sợ hãi.
Trong lòng bắt đầu oán trách Triệu Thất, xử lý yến hội thật tốt gì đó, ngươi lại nhường vị trí cho Đậu Trường Sinh chẳng phải sẽ không có nhiều chuyện rách nát như vậy xảy ra.
Hiện giờ thì hay rồi, xem ra Tây Giang Kiếm Phái khó giữ được, đây cũng không phải chuyện lớn gì, đều là tông môn trên giang hồ, ít đi một cái đối với trị an của địa phương không chừng lại là một chuyện tốt.
Nhưng Ngũ Độc Ngô Công xuất hiện, đây không phải một hướng gió tốt.
Bởi vì Ngũ Độc Ngô Công đại biểu cho Thiên Ma Tông, đây chính là một trong chín đại thượng tông.
Nếu không lấy Ngũ Độc Ngô Công hoạt động mạnh như vậy đã sớm bị vây giết từ lâu, còn không phải là do chúng dựa được vào một cây lớn để hưởng bóng mát, thực lực yếu đi đánh không lại, thực lực mạnh có Thiên Ma Tông che chở, Đại Tông Sư và Vô Thượng Tông Sư cũng phải kiêng kị một phần.
Hy vọng Đậu Trường Sinh không nên chết ở chỗ này, tuy rằng xem Đậu Trường Sinh không vừa mắt, không tiếp thu được các hành động của Đậu Trường Sinh, nhưng vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau, không thể làm việc lỗ mãng mới tốt cho triều đình cho xã tắc.
Nhưng rốt cuộc Đậu Trường Sinh là mệnh quan triều đình, tương lai là trụ cột của triều đình, nếu chết ở trong này thì thật sự rất đáng tiếc.
Vương Châu Mục giương mắt nhìn về phía phương xa, vẻ mặt hiện ra lo lắng.
Không riêng gì Đậu Trường Sinh ở đó mà tam thúc nhà mình cũng ở đó.
Không biết phạm phải tà gì, từ trước đến nay tam thúc là Bát Phương Bất Động, làm sao dám chủ động tiếp cận, tham gia vào chuyện nguy hiểm như vậy.
Trong tay tăng mạnh lực đạo, hy vọng lại dẫn ra một vị đến, giảm bớt áp lực nơi đó của Đậu Trường Sinh và tam thúc, như vậy cho dù là toàn bộ Ngũ Độc Ngô Công ra, nơi đó của bọn họ cũng mới chỉ có ba vị, đánh không lại cũng có thể giữ được tánh mạng.
Nếu bọn họ chết tại đây, chắc chắn sẽ kinh động đến Thần Đô, chỉ sợ Hộ Bộ Tả Thị Lang của mình thật sự cũng sẽ lỡ mất dịp may.
Tên Đậu Trường Sinh này tà tính, đi đến nơi nào nơi đó xảy ra chuyện không may.
Tiếng cười lan tràn vang vọng ở trong trời đất.
Gào thét như gió bão, liên tục từ đợt này sang đợt khác nối liền trong trời đất giống như tận thế.
Các vị Tông Sư bùng nổ đại chiến, thanh thế kinh thiên động địa, chấn động bốn phương tám hướng, ảnh hưởng khu vực phạm vi trăm dặm.
Lữ Thành gần trong gang tấc, từng đợt phù văn này đến đợt khác, lần lượt không ngừng bay lên, phù văn màu vàng kim đan xen lẫn nhau nối liền với nhau, từng đợt từng đợt ánh sáng nhè nhẹ từ trên xuống dưới, không ngừng giăng khắp nơi.