Đừng nói Vương Lão không xuất lực cho dù là Đậu Trường Sinh sau khi phát hiện ra Ngũ Độc Ngô Công đều xuất hiện cũng không dám vận dụng 【 Đao Đạo Tông Sư 】 bùng nổ, nhờ vào đó tăng thêm thương thế cho mình, từ đó khiến cho chiến lực giảm xuống.
Kéo dài.
Thế cục này giằng co càng lâu, càng có lợi cho phe mình.
Ngũ Độc Ngô Công kiêng kị viện quân trong Lữ Thành, không có khả năng kiên trì thời gian quá lâu, lại thêm một khắc đồng hồ nhất định sẽ lựa chọn rút lui.
Trận chiến đấu tồi tệ này cũng sẽ kết thúc, cứ việc không giết được tà ma ngoại đạo Thiên Ma Tông, ngoại môn Tây Giang Kiếm Phái của Âm Cực Tông cũng sẽ không bị huỷ diệt, chiến lực hai Đại Tông Sư hoàn hảo không tổn hao gì, hơn nữa đệ tử nòng cốt bên trong Lữ Thành cũng rất dễ dàng đông sơn tái khởi.
Nhìn như không có chuyện gì phát sinh, tất cả đều về nguyên dạng nhưng thật ra đối với Đậu Trường Sinh cũng là kiếm lời một số lớn.
Một trận phong ba này bất luận là kết quả gì, Đậu Trường Sinh cũng sẽ không lỗ.
Giết kẻ thù Thiên Ma Tông, triều đình đều sẽ khen thưởng, nhưng có thể cứu Tây Giang Kiếm Phái cũng sẽ có ban thưởng như vậy.
Thời gian từ từ trôi qua, Đậu Trường Sinh nhẹ nhàng lau vết thương trên má, máu tươi chảy xuôi nhỏ giọt xuống dưới, chúng còn chưa kịp rơi xuống đất thì miệng vết thương dài nhỏ kia cũng đã bắt đầu khép lại.
Sức khôi phục mạnh mẽ của Chiến Thể cảnh đã bắt đầu hiện ra, nhất là phối hợp với huyết mạch Thần Ma, loại vết thương nhỏ như vậy cũng được chữa lành trong một hơi thở.
Phong Vô Tai cười lạnh một tiếng, cuồng phong gào thét bên trong đã rời đi.
Đậu Trường Sinh nhìn chăm chú vào Phong Vô Tai.
Đáng tiếc.
Nơi này là Lữ Thành mà không phải Thần Đô, hoặc là địa phương khác.
Nếu không Ngũ Độc Ngô Công này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Viện quân của Lữ Thành chậm chạp chưa tới, rất rõ ràng là không muốn nhúng tay vào, rốt cuộc nơi này là Tề Địa, là địa phương Âm Cực Tông và Thiên Ma Tông đã thâm nhập lợi hại.
Ngươi cho là viện quân trong Lữ Thành không chừng lại là tà ma ngoại đạo.
Ma Tông không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đối với người địa phương thì còn có thể nhìn trộm một chút, trong lòng đại khái có ước lượng nhưng đối với người ngoài thì chính là một đôi mắt đen thui.
Ngũ Độc Ngô Công cố kỵ, Đậu Trường Sinh cũng cố kỵ.
Đại chiến kết thúc.
Đại trưởng lão cầm trong tay tử xà mộc trượng hướng về phía Đậu Trường Sinh cảm tạ: "Đa tạ Đậu danh bộ đã cứu vớt Tây Giang Kiếm Phái ta."
"Đại ân đại đức này nhất định khắc ở trong lòng, tương lai Đậu danh bộ có việc chỉ cần một phong thư, Tây Giang Kiếm Phái ta nhất định sẽ dốc toàn lực viện trợ."
Đậu Trường Sinh mỉm cười nâng đại trưởng lão đứng dậy nói: "Không cần như thế."
"Ta là mệnh quan triều đình, bảo đảm an dân, đây là chức trách của ta."
Đại trưởng lão bái tạ nói: "Ân đức của đại nhân giống như ân tái tạo Tây Giang Kiếm Phái."
“Ân này không thể không báo."
"Từ nay về sau, Tây Giang Kiếm Phái nghe theo đại nhân như thiên lôi sai đâu đánh đó."
"Ngài chính là Thái thượng trưởng lão của Tây Giang Kiếm Phái ta."
"Tây Giang Kiếm Phái tất cả đều là của ngài."
Đậu Trường Sinh lập tức từ chối: "Không thể."
【 Ting! 】
【Kiểm tra đo lường đến một hão hữu! 】
【 Chúc mừng kí chủ hão hữu +1! 】
【 Phùng Thải Ly (đại trưởng lão) đã tăng thêm đến vào danh sách hảo hữu! 】
Lữ Thành.
Trên bầu trời lơ lửng một chiếc chuông vàng.
Đang dần dần bắt đầu khuếch tán, nhè nhẹ từng đợt từng đợt ánh sáng biến mất, ánh sáng màu vàng tràn ngập, thời gian ước chừng khoảng một khắc đã biến mất hoàn toàn.
Bóng đêm mờ ảo lan tràn, một lần nữa bao phủ mặt đất.
Ngọn lửa ngập trời bên kia bờ Tây Giang đã biến thành băng thiên tuyết địa, cũng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Đại chiến đã kết thúc, mọi người hội hợp lại với nhau, từ bên kia bờ Tây Giang quay trở về Lữ Thành.
Một trận chiến này đối với Tây Giang Kiếm Phái là một hồi tai ương ngập đầu.
Trên cơ bản đệ tử trực thuộc môn phái đã chết khoảng 99% chỉ có ít ỏi vài vị sống sót, hiện giờ tính cả đệ tử của Lữ Thành, tổng cộng thêm vào cùng nhau, tất cả đệ tử nhập thất cũng chỉ có hơn hai mươi người, đệ tử ký danh chờ nhiều hơn một ít, còn có trên dưới trăm người.
Nếu tính cả đệ tử Tây Giang Kiếm Phái hành tẩu trong thiên hạ, đệ tử nhập thất có thể đạt khoảng năm mươi người, trong đó đề cập đến không ít an cư ở các nơi, đã lấy hình thức gia tộc truyền thừa.
So sánh với thời kì cường thịnh của Tây Giang Kiếm Phái có hơn hai trăm người đệ tử nhập thất thig đúng là khác nhau một trời một vực.
Cho nên tiếp theo Tây Giang Kiếm Phái muốn xây dựng lại, đồng thời cần phải triệu hồi các đệ tử đang xông xáo trong giang hồ về, còn có một số đệ tử an cư nhập thất kia, mời quay về Tây Giang Kiếm Phái.