Trước đây Tây Giang Kiếm Phái cường thịnh, tất nhiên không có vị trí cho bọn họ, dù sao mỗi cây cải củ chỉ có một hố, hiện giờ sau khi Tây Giang Kiếm Phái gặp nạn thì đã có vị trí cho bọn họ thượng vị.
Đây là nội tình của đại phái, lực lượng của bọn họ cũng không phải tập trung ở môn phái, mà là rải rác ở tứ phương, như ở các quận của Tề Châu thì Tây Giang Kiếm Phái đều có không ít lực lượng phân tán, bọn họ lấy Tây Giang Kiếm Phái làm trụ cột, chính bản thân mình làm một tiết điểm.
Không ngừng mở rộng lực ảnh hưởng của Tây Giang Kiếm Phái, tăng thêm thực lực cho Tây Giang Kiếm Phái, nếu môn đồ hoặc là đệ tử có thiên phú đều có thể đề cử tiến vào tu hành ở trong Tây Giang Kiếm Phái.
Khi trụ cột bị phá hủy nhưng cũng là nội tình để Đông Sơn tái khởi.
Dọc theo đường đi đại trưởng lão lải nhải không ngừng giống như lão mẹ dông dài.
Đậu Trường Sinh liên tục chối từ, Tây Giang Kiếm Phái là một cái hố, Đậu Trường Sinh cũng không muốn nhảy vào, ngược lại Triệu Thất vẫn luôn im lặng không nói gì cho đến khi tới phủ đệ Châu mục.
Đại trưởng lão mới ngừng lại lải nhải, không nói thêm những chuyện xấu của Tây Giang Kiếm Phái.
Bố cục trong phòng là phong cách cổ xưa, mỗi một vị Tông Sư đều tự ngồi xuống ở chỗ của mình.
Lúc này tính cả Vương Châu Mục, còn có Đậu Trường Sinh có chiến lực Tông Sư này, tổng cộng có tám người.
Cùng một chỗ với Vương Châu Mục là hai vị Tông Sư, họ cũng đều là người trong triều đình, hai vị xuất thân từ trong quân.
Vài vị giống như Tiêu Thiên Minh, hôm nay đã rời đi từ trước, bọn họ đến Tề Châu điều tra vụ án, tạ tạo dựng danh tiếng của của tứ vương bát công, chuyện kết thức sẽ quay trở lại.
Phần đông cường giả trong quân, quân đội của Đại Chu vẫn là bí ẩn, có rất ít người ngoài có thể biết được nội tình.
Chẳng qua một ít thực lực này còn xa mới đến cực hạn của Lữ Thành, Tông Sư của triều đình ở nơi này tuyệt đối không phải ít hơn năm vị, thậm chí là nhiều hơn, nếu không sẽ không tọa trấn được một số ngưu quỷ xà thần này.
Dù sao Lữ Thành là thành lớn trong thiên hạ, có thể là vương đô trong thời loạn lạc, thời kì của Đại Thương tiền triều, Lữ Thành chính là Đông Đô trong năm đô.
Hiện giờ Đại Chu chưa từng thành lập năm đô, duy chỉ lập Thần Đô là kinh thành, hội tụ lực lượng trong thiên hạ cung cấp nuôi dưỡng Thần Đô, như vậy địa vị của Lữ Thành giảm xuống rất nhiều.
Vương Châu Mục và hai vị cường giả trong quân đều là cường giả tại chức, khác như là thế lực huân tước, lúc này cũng không ra tay.
Trong lòng Đậu Trường Sinh hiểu rõ, Vương Châu Mục lo lắng Lữ Thành xảy ra loạn lạc, cần lưu lại lực lượng đóng giữ, đồng thời cũng là lo lắng lực lượng của địa phương, hai vị cường giả trong quân này đều là điều động từ nơi khác đến đây mới đáng giá để cho Vương Châu Mục yên tâm, thời khắc mấu chốt sẽ không đâm sau lưng, đột nhiên biểu lộ ra thân phận tà ma ngoại đạo của Thiên Ma Tông.
Gặp nhau ngắn ngủi trong phòng, nói đại khái một chút tình huống, Triệu Thất cũng chủ động yêu cầu nói: "Lần này Tây Giang Kiếm Phái có thể may mắn thoát khỏi thảm họa đều là nhờ công lao cứu giúp của chư vị."
"Hiện giờ sắc trời đã sáng, đúng lúc có thể đi đến tửu lâu Tây Giang Nguyệt để tại hạ thiết yến cảm tạ các vị."
Vương Châu Mục dẫn đầu chối từ nói: "Một trận lửa lớn hôm nay không chỉ thiêu hủy Tây Giang Kiếm Phái của các ngươi, cũng khiến cho Lữ Thành xảy ra loạn lạc, không biết có bao nhiêu tà ma ngoại đạo thừa cơ tàn phá bừa bãi ở trong Lữ Thành."
"Bản quan cần quét sạch Lữ Thành, sau đó phân bổ ngân quỹ cứu giúp thiên tai, công vụ tương đối bận rộn, lần này sẽ không đi được."
Triệu Thất ra sức mời vài lần nhưng thái độ của Vương Châu Mục vẫn kiên quyết, cũng không có dự định đi.
Không riêng gì Vương Châu Mục, hai vị cường giả trong quân cũng như thế, bọn họ cũng không muốn có dính dáng quan hệ gì với Tây Giang Kiếm Phái, sau khi chuyện kết thúc, trực tiếp không nhìn bỏ qua Triệu Thất, lựa chọn rời đi quay về quân doanh.
Vương Châu Mục từ chối, Vương Lão lại không từ chối chút nào, bàn tay vuốt ve chòm râu tuyết trắng của mình: "Triệu chưởng môn đã nói như vậy thì lão phu sẽ không khách khí."
Chuyện đã qua đi, kế tiếp chính là thiên hạ thái bình, đương nhiên Vương Lão tính toán đi cọ một bữa, lần này lo lắng sợ hãi không nhỏ, phải ăn một bữa Bách Thú Yến no nê, uống một chút linh tửu an ủi bản thân mình.
Lông mày Vương Châu Mục nhíu lại nhìn Vương Lão truyền âm nói: "Tam thúc, ngươi đi xem náo nhiệt gì thế?"
"Không phải từ nhỏ ngươi đã dạy ta, thái độ làm người phải ổn trọng, ít kết giao với những người phiền toái."
"Hiện giờ Tây Giang Kiếm Phái đã xảy ra chuyện, kế tiếp chắc chắn sẽ có một vòng phiền toái, trước đây Tây Giang Kiếm Phái chưởng quản bến tàu, còn có rất nhiều cửa hàng ở gần Tây Giang, có một số buôn bán không quang minh chính đại, người cạnh tranh không ít."