“Tin tức của Âm Cực Tông linh thông, tề tụ Lương Châu chắc chắn có bí mật lớn, dạng chuyện tốt này làm sao thiếu Thiên Ma Tông chúng ta được.”
“Chúng ta chỉ là mở đường, nếu thật sự có bí mật lớn, rất nhanh trợ giúp của tông môn sẽ đến.”
Hỏa Độc Ngô Công Phan Liệt Minh sải bước đi tới, một đầu tóc đỏ hoàn toàn xoã tung giống như kiểu tóc nổ tung, chòm râu dài màu đỏ đã tết lại thành bím tóc nhỏ đang rủ xuống trước ngực, râu quai nón rậm rạp từ từ che lấp hơn phân nửa tướng mạo, nhìn qua trông giống như dã thú.
Khoanh chân ngồi ngay ngắn xuống, giọng nói vang dội vang lên: “Thiên Ma Tông chúng ta nhận được tin tức, các tông chính đạo thì sao?”
“Trường Sinh Cốc có dị động gì không?”
Vương Bất Ngạ gặm đùi dê, lạnh nhạt mở miệng nói: “Không cần lo lắng chính đạo, bọn hắn mới không có thời gian chú ý đến chúng ta.”
“Trận chiến tranh đoạt đích ở Thần Đô càng ngày càng kịch liệt, đặc biệt gần đây bạo phát xung đột giữa Tấn Vương và Thái tử, các tông chính đạo đều trơ mắt nhìn nhìn chằm chằm vào Thần Đô đấy.”
“60 năm sau một giáp chi loạn, tuổi thọ Thánh nhân đời này quá sức, cho nên then chốt là ở Thái tử và Tấn Vương, ai sẽ là Thánh nhân đời sau, mục tiêu bọn hắn nâng đỡ thượng vị mới có thể nắm giữ được đại thế thiên hạ, đạt được cơ hội tiên cơ.”
“Trận chiến tranh đoạt đích những năm gần đây sẽ định ra, Long Tước Đao Đại Hạ xuất thế, lòng người trong thiên hạ rối loạn, Đại Chu đã không cho phép hao tổn nào ở bên trong nữa, sẽ mau chóng định ra người thừa kế, bắt đầu thống hợp lực lượng, nghênh đón một giáp chi loạn.”
Phan Liệt Minh cao lớn khôi ngô, cho dù là ngồi ngay ngắn thì thân thể cao lớn kia cũng vượt qua Đặng Đài Hợp, giọng nói vang dội lại vang lên một lần nữa: “Lần này tông môn là ai chủ trì đại cục?”
“Một mạch Chí Tôn của Âm Cực Tông thành lập mới hơn 200 năm, còn không có nội tình hùng hậu, ra một vị võ đạo nhất phẩm Vô Thượng Tông Sư.”
“Nhưng cũng là có Đại Tông Sư, trong tông môn là ngũ phương trưởng lão vẫn là tứ đại Pháp Vương.”
Từ đời thứ chín Thiên Ma của Thiên Ma Tông đã chia Thiên Ma Bi thành 9 phần, sau khi hóa thành cửu mạch, phân biệt là thượng tứ mạch tứ đại Pháp Vương và hạ ngũ mạch ngũ phương trưởng lão.
Chủ của các mạch đều là Đại Tông Sư.
Thực lực của Thiên Ma Tông mạnh mẽ, ở trong cửu đại thượng tông cũng là người nổi bật, đáng tiếc nội đấu không ngừng, hơn phân nửa lực lượng đều ở bên trong nội đấu.
Cửu Chuyển Thiên Ma Pháp, một người thành, toàn tông huynh đệ hiến thân.
Điều này có thể nguy hiểm hơn nhiều so với chính đạo vây quét, triều đình công núi.
Nếu đánh không lại, không tốt cũng có thể chạy, nhưng Cửu Chuyển Thiên Ma Pháp có người tu thành, ngay cả chạy ngươi cũng không có chỗ để chạy.
Lúc Vương Bất Ngạ mở miệng, đùi dê đã cầm trong tay để xuống, lấy việc đó để bày tỏ tôn trọng của mình nói: “Là Chúc Dung Pháp Vương.”
Đôi mắt Vương Bất Ngạ nổi lên một tầng xanh biếc giống như hai viên khảm nạm bảo thạch, bắt đầu không ngừng nóng rực, cuối cùng như quỷ hỏa thăm thẳm nhảy lên, hiện ra một loại thần sắc dị dạng, giọng nói lộ ra vẻ đáng tiếc: “Tới không phải Thiên Ngô Pháp Vương.”
Cửu mạch của Thiên Ma Tông, thượng tứ mạch là Địa Phong Hỏa Thủy.
Thiên Ngô là Ma Thần Thượng Cổ, chủ phong.
Đây chính là đại biểu một mạch phong, chỗ ngưng kết ra tới Pháp Tướng.
Ánh mắt Đặng Đài Hợp rủ xuống, lúc này không nói một lời, đôi mắt Phan Liệt Minh giống như là ngọn lửa thiêu đốt, sợi tóc màu đỏ rực giống như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, sắc mặt vô cùng khó coi nói: “Thế nào lại là Chúc Dung Pháp Vương?”
Tính khí Chúc Dung Pháp Vương táo bạo, tính cách xúc động lỗ mãng, không phải là một vị dễ đối phó, lúc trước Phan Liệt Minh nhập Thiên Ma Tông chính là muốn tu võ học Thần Ma, Cửu Chuyển Thiên Ma Pháp.
Đây là một môn tốt nhất lấy được võ học Thần Ma, bên trong Thiên Ma Tông đều là huynh đệ cũng sẽ không tàng tư, nhưng phù hợp với mình chính là một mạch Chúc Dung, lúc ấy hắn nổi lên phân tranh với Chúc Dung Pháp Vương, chủ động từ bỏ Chúc Dung Thiên Ma Pháp, chính là không muốn cho Chúc Dung Pháp Vương có cơ hội làm khó dễ.
Vương Bất Ngạ giơ tay lên, vỗ vỗ lồng ngực Phan Liệt Minh nói: “Không cần phải lo lắng.”
“Lần này Chúc Dung Pháp Vương sẽ không tới trước, lấy tính tình hắn tới chắc chắn sẽ bại lộ, cho nên trước đó đều xắp xếp xong, lần này trước từ ta chủ trì đại cục, đợi đến lúc cần chiến đấu, lại mời Chúc Dung Pháp Vương ra.”
Sắc mặt Phan Liệt Minh thư giãn một chút, cũng không có tâm trạng để gặm đùi dê nữa, sau khi đứng dậy đi về phía phương xa, Đặng Đài Hợp cũng như thế, không lâu sau bên cạnh đống lửa chỉ còn lại một mình Vương Bất Ngạ.
Vương Bất Ngạ nhẹ nhàng vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay gãy của mình, lúc này phía trên cánh tay lại hiện ra màu tím xanh, liên kết với nhau tạo thành hoa văn đồ án.