Chương 449: Vương của nằm vùng
Nhưng nếu là đổi một góc độ khác như của Vương Bất Ngạ và Đặng Đài Hợp thì sao lại không kiêng kị đến sự xuất hiện của bản thân mình, ở trong mắt của bọn hắn thì bọn hắn thấy đây là mình đang truy sát bọn hắn, tất nhiên bên cạnh nhất định sẽ có người giúp đỡ.
Dưới sự kiêng kị lẫn nhau cho nên mới thúc đẩy thế cục giằng co như thế này.
Mặc dù Đậu Trường Sinh đã hiểu rõ, nhưng thế cực bế tắc này sẽ không duy trì được quá lâu.
Hổ giấy dù sao cũng là hổ giấy, rất dễ dàng sẽ bị chọc thủng bạo lộ ra tình huống chân thực.
Điều cơ bản nhất là tiếp tục đối mặt với tình huống, nếu càng kéo dài thời gian thì trong lòng bọn hắn sẽ sinh ra nghi ngờ, sau đó bắt đầu thăm dò, đến lúc đó sẽ bị bại lộ.
Trong nháy mắt Đậu Trường Sinh phát hiện ra bản thân mình còn có thể giãy dụa một chút.
Một tay thả chuôi đao đang nắm ở bên hông ra, Đậu Trường Sinh dẫn đầu mở miệng nói: “Không biết chư vị đã từng nghe nói đến phê ngôn của Thiên Cơ lão nhân chưa?”
Không đợi hai người trả lời, Đậu Trường Sinh bắt đầu tự hỏi tự trả lời: “Thái Tổ hoàng đế dùng mưu đồ lấy võ đoạt thiên hạ, tế trời làm đại điển xưng đế mời Thần Ma trong thiên hạ xem lễ.”
“Thiên Cơ lão nhân đến đấy, lúc đi ngang qua Trần Địa, ông ấy thấy Trần Địa có tiên khí mờ mịt bốc lên, có mây tía xông thẳng lên trời nên đã lưu lại một câu phê ngôn, Trần Địa ra tiên.”
“Sau khi đi vào Thần Đô đã bẩm báo lại với Thái Tổ hoàng đế.”
“Hơn 200 năm qua, quay quanh Trần Địa không biết đã xảy ra không biết bao nhiêu tranh đoạt kinh tâm động phách, muốn mượn nhờ vào đó để trở thành Thần Ma.”
“Có Thượng Cổ Phúc Địa tương lai sẽ xuất thế ở Trần Địa.”
“Mà một Trần Địa và Phúc Địa có quan hệ mật thiết quá lớn, có thể cảm ứng được Phúc Địa thu được tư cách nhập vào Phúc Địa.”
“Vị cách càng cao thì người đó sẽ thu được chỗ tốt càng lớn.”
“Cho nên qua nhiều năm như vậy, trong thiên hạ người có tâm đã ra không ít họ Trần.”
Những từ này có quen thuộc không?
Đương nhiên là quen thuộc rồi.
Đây là lời nói ngày trước của đại thái giám Cao Sĩ Minh, cận thị của Thánh nhân, Đậu Trường Sinh đã nói lại nguyên vẹn câu nói đó.
“Từ đó chữ Trần đại quý, lên một vị Trần Trường Sinh đứng đầu trên Nhân Bảng, Trần Vương Vương Trường Cung, Thiên Sinh Ác Nhân Trần Diệt Chu, còn có Trần quốc công chúa thê tử của Á Thánh, nhiều đại nhân vật không kể siết, toàn bộ đều bắt đầu có dính dáng quan hệ đến Trần Địa.”
Lông mày Vương Bất Ngạ nhíu một cái, ánh mắt nhìn về phía Đậu Trường Sinh, hiện ra một tia tỉnh ngộ.
Vị trước mặt này đã bị phong hầu mà tước vị chính là Trần hầu, đây cũng là có quan hệ với Trần Địa, chợt hắn hiện ra vẻ lo lắng, trực tiếp mở miệng hỏi: “Trần Hầu nói ra bí ẩn như vậy?”
“Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
“Chẳng lẽ nói bản thân mình có Thần Ma chi tư, tương lai là Thần Ma để huynh đệ chúng ta cúi đầu tới bái, nhận ngươi làm đại ca.”
“Hoặc là bàn giao bí văn này muốn dùng nó làm tiền mua mệnh?”
Sắc mặt Đậu Trường Sinh bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên mở miệng nói: “Đây không phải tiền mua mệnh mà là tiền tài thuê Ngũ Độc Ngô Công các ngươi.”
“Ngũ Độc Ngô Công các ngươi cầm tiền làm việc, đã nổi danh trong giang hồ, từ trước tới nay danh dự cũng không tệ.”
“Cho nên lần này ta một mình tới nơi này chính là tới mời nhóm Ngũ Độc Ngô Công các ngươi xử lý giúp một chuyện.”
Con ngươi Đặng Đài Hợp lộ ra băng lãnh, nghe thấy hai chữ một mình thì lại bắt đầu ngo ngoe muốn hành động, khí tức Man Hoang bắt đầu không ngừng bốc lên, giống như một đầu mãnh thú thuở Hồng Hoang đang hồi phục ở trong thể nội Đặng Đài Hợp.
Vương Bất Ngạ vẫn duy trì vẻ bình thản, đối với hai chữ một mình hắn không tin một chữ nào, ngược lại trong lòng vừa mới dâng lên nghi kị chậm chạp không ra tay với Đậu Trường Sinh, lúc này lại tiêu tán không còn một mống.
Lần này Đậu Trường Sinh đến đây cũng không phải đặc biệt vây quét Ngũ Độc Ngô Công bọn hắn, mà là muốn mời nhóm bọn hắn làm việc, như vậy tất nhiên sẽ không lập tức động thủ, bây giờ xuất hiện tình huống giằng co là chuyện bình thường.
Một cánh tay duỗi ra ngăn ở trước mặt Đặng Đài Hợp, Vương Bất Ngạ mở miệng nói: “Ngũ Độc Ngô Công chúng ta chỉ nhận tiền, không nhận người.”
“Bất luận là chính tà, là triều đình, hay là giang hồ tán nhân, chỉ cần ra được giá cả thì Ngũ Độc Ngô Công chúng ta tự nhiên sẽ giải ưu phiền cho đối phương.”
“Nhưng Đậu Trường Sinh ngươi trước phá huỷ nhiệm vụ của Ngũ Độc Ngô Công chúng ta, giết một vị huynh đệ trong nhóm chúng ta, không nói đến chuyện dám xuất hiện ở trước mặt chúng ta, vậy mà lại còn dõng dạc nói thuê chúng ta.”
“Ai biết đây có phải quỷ kế mà ngươi thiết lập ra muốn lừa gạt chúng ta đến bẫy rập, mượn cơ hội này một mẻ hốt gọn Ngũ Độc Ngô Công chúng ta hay không?”