Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 448 - Chương 448. Bệnh Đa Nghi Não Bổ 3

Chương 448. Bệnh đa nghi não bổ 3 Chương 448. Bệnh đa nghi não bổ 3

Chương 448: Bệnh đa nghi não bổ 3

Đinh Tam Miểu trầm mặc ít nói, được gọi là Thuỷ Độc Ngô Công, loại người này âm hiểm nhất.

Phan Liệt Minh tính khí táo bạo, tính cách thô cuồng, bộ dáng không quá thông minh chắc chắn đều là ngụy trang.

Từ trước tới nay Đặng Đài Hợp mở miệng là huynh đệ, ngậm miệng cũng huynh đệ, hôm nay làm bộ tư thái muốn báo thù cho Phong Vô Tai, tuyệt đối là ẩn chứa dã tâm rắp tâm hại người, muốn thu được thiện cảm của Phan Liệt Minh và Đinh Tam Miểu, trở thành lão đại của Ngũ Độc Ngô Công.

Bây giờ Phan Liệt Minh và Đinh Tam Miểu chưa tới, hiện thân Độn Địa Ngô Công Đặng Đài Hợp là có hiềm nghi lớn nhất, đối phương cũng là thực lực mạnh nhất, nếu trừ đi mình, chuyện Đặng Đài Hợp thượng vị trở thành lão đại là chuyện ván đã đóng thuyền.

Sắc mặt Đặng Đài Hợp nghiêm nghị, toàn thân để lộ ra lãnh ý, một đôi mắt lập loè sát cơ, đằng đằng sát khí mở miệng nói: “Lão đại ra tay đi, lần này có thể báo thù cho lão Phong rồi.”

Đậu Trường Sinh giương mắt nhìn về phía Đặng Đài Hợp vừa mở miệng, thần sắc tràn đầy bình tĩnh, không có bất kỳ bối rối nào, cái mạng này không giữ được nữa, không có khả năng sống sót.

Một vị Phong Vô Tai, bản thân mình cũng phải huyết chiến mới có thể chiến thắng được.

Hơn nữa lúc ấy Phong Vô Tai còn bị mình chém một đao, đã rơi vào trạng thái bị thương.

Phong Vô Tai ở trạng thái đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của Đặng Đài Hợp, bây giờ trước mặt mình không chỉ có Đặng Đài Hợp mà còn có Vương Bất Ngạ mạnh hơn cả Đặng Đài Hợp nữa, Đậu Trường Sinh không nhìn thấy hi vọng.

Đặng Đài Hợp ngo ngoe chuẩn bị hành động, Đậu Trường Sinh không chút hoang mang, không có bất kỳ một chút bối rối nào, một tư thái hoàn toàn bình tĩnh đều bị Vương Bất Ngạ nhìn vào trong mắt.

Nếu phỏng đoán vừa rồi chỉ là phỏng đoán ác ý với mấy vị huynh đệ thì hiện giờ đã chứng thực được bảy tám phần.

Nếu lần này là trùng hợp thì khi Đậu Trường Sinh đối diện với mình và Đặng Đài Hợp chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, hắn không có khả năng bình tĩnh như thế.

Cho nên tất nhiên nhất định là có hậu chiêu, không phải mai phục những cường giả khác mà chính là huynh đệ tốt Đặng Đài Hợp của mình, hắn không cam lòng làm lão nhị, muốn thượng vị làm lão đại.

Khả năng loại thứ hai cực lớn.

Phen này không thể chờ đợi được nữa, lời nói rục rịch chuẩn bị hành động không phải là nói cho mình nghe mà là nói cho Đậu Trường Sinh.

Huynh đệ tốt, đây là muốn hợp nhất mình sao?

Vương Bất Ngạ bất động thanh sắc, rời xa Đặng Đài Hợp một bước, mở miệng ngăn cản Đặng Đài Hợp nói: “Từ từ.”

Ánh mắt nhìn về phía Đậu Trường Sinh, trầm giọng mở miệng nói: “Đêm khuya Trần Hầu ở đây là đang chờ đợi huynh đệ chúng ta sao?”

Muốn nhờ vào đó khám phá ra manh mối, nhờ vào đó phán đoán tình huống thật như thế nào.

Một câu này đánh thức Đặng Đài Hợp.

Tình báo mới nhất về Đậu Trường Sinh này, chính là đang ở trong Lữ Thành vui vẻ quên cả trời đất, mỗi ngày trầm mê ở trong yến tịch, ăn hết nhà này đến nhà kia, lúc này đột nhiên xuất hiện ở miếu sơn thần hoang vu dã ngoại này, trong đó nhất định có khác thường.

Ánh mắt Đặng Đài Hợp như điện, bắt đầu tìm tòi bốn phía, phán đoán xem có phải có cường giả đang âm thầm ẩn nấp chờ đợi cơ hội để đánh lén không.

Cẩn thận cảm nhận khí tức ở xung quanh, tiếng hít thở, Đặng Đài Hợp không phát hiện ra người sống khác, cảnh giác buông lỏng, không khỏi thở dài một hơi, mở miệng nói với Vương Bất Ngạ: “Lão đại, không có người mai phục.”

“Cũng chỉ có một mình Đậu Trường Sinh.”

“Chúng ta ra tay chắc chắn mười phần nắm chín tiêu diệt được Đậu Trường Sinh báo thù cho lão Phong.”

Đặng Đài Hợp nhìn Vương Bất Ngạ vẫn trầm ổn như cũ, không khỏi mở miệng thúc giục nói: “Lão đại còn chần chờ gì nữa?”

“Tên Đậu Trường Sinh này là hung thủ sát hại lão Phong.”

“Còn không động thủ thì chờ tới khi nào nữa?”

“Lão đại, ngươi chần chờ như vậy là sợ cái gì?”

“Nếu lão đại không động thủ, như vậy để ta tới trước đi.”

Ban đêm .

Miếu đổ nát trong núi hoang.

Tất cả ba người giằng co với nhau, trong thiên địa tràn ngập một luồng khí tức ngột ngạt.

Đặng Đài Hợp kêu gào nửa ngày nhưng chỉ là động miệng mà không động thủ, nhìn như ngo ngoe chuẩn bị hành động, nhưng thật ra hai chân vẫn giẫm nguyên trên mặt đất giống như cây cổ thụ mọc rễ không nhúc nhích.

Thế cục bế tắc này cứ liên tục kéo dài.

Đậu Trường Sinh người đơn thế yếu nhưng lại phân đình chống lại được Vương Bất Ngạ và Đặng Đài Hợp, một màn này xuất hiện vô cùng quỷ dị khó có thể tin được.

Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn chằm chằm Đặng Đài Hợp và Vương Bất Ngạ, đối phương chậm chạp không động thủ, hiển nhiên là có cố kỵ ở trong lòng, Đậu Trường Sinh hơi suy nghĩ một chút thì đã hiểu ra đối phương đang kiêng kị cái gì.

Ở góc độ của mình nhìn thì đây chính là ngàn dặm chạy tới tặng đầu người.

Bình Luận (0)
Comment