Chương 447: Bệnh đa nghi não bổ 2
Bây giờ cẩn thận nhớ lại thì thời gian mình ngự không cũng dài lại là lần đầu.
Nhưng mình bay chỉ đúng một phương hướng, cho tới bây giờ không cũng chưa từng thay đổi mà nhỉ?
Trong lòng Đậu Trường Sinh lộp bộp một chút, mình bay đúng là một phương hướng nhưng lúc trước khi mình bay lên là rời đi ẩn nấp từ trong thương đội, là ở di chuyển một chút ở trong Lâm Hải, sau đó mới hướng về phía đông ngự không phi hành.
Đậu Trường Sinh hít một hơi thật sâu, thôi thế là xong con bê.
Sợ là xảy ra sai lầm ở chỗ đó rồi.
Đây là vết nhơ trong đời.
Thôi quên đi.
Chỉ cần mình không nói ra thì làm sao sẽ có người biết được.
Trong lòng Đậu Trường Sinh không cam lòng, ở kiếp trước hắn thường xuyên lạc đường ở trong núi rừng, nhớ những lần nấu cơm dã ngoại, căm trại dã ngoại, hái nấm, mãi không ra được, không tìm thấy đường trở về, may mắn là đi cùng mọi người cho nên mới không bị lạc một mình.
Mà đời này đều đã trở thành võ giả, vậy mà vẫn cái kiểu như thế này.
Điểm này vẫn luôn không phát hiện ra, Đậu Trường Sinh cẩn thận suy nghĩ lại một chút, hôm nay cách thời gian xuyên qua cũng tới gần một năm, bản thân mình đều chỉ quanh quẩn ở các thành thị lớn, bình thường không phải ngồi xe ngựa thì cũng chính là ngồi xe ngựa.
Thời kỳ khó khăn làm tiểu bộ khoái cũng đều là do nguyên chủ trải qua, bản thân mình tới không lâu thì đã bắt đầu hưởng phúc.
Đậu Trường Sinh lại nằm xuống một lần nữa, định ngủ một giấc thật ngon, ngày mai vết nhơ trong đời này, sau khi tìm kiếm đến quan đạo thì sẽ phân biệt ra đông nam tây bắc rồi trực tiếp bay theo hướng đông là được, luôn có thể đến Hắc Thủy Quan.
Xoạt xoạt xoạt!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, còn có một loại âm thanh cọ xát nào đó, giống như là có người kéo đồ vật gì đó đang đi trên thềm đá bên ngoài miếu sơn thần.
m thanh này đánh thức Đậu Trường Sinh, một tay của Đậu Trường Sinh đã nắm chặt chuôi Băng Phách Đao.
Vận khí này thật sự không tốt chút nào.
Đêm khuya, nơi núi rừng hoang dã lại có khách đến thăm.
Đây tuyệt đối không phải là người lương thiện.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa gỗ hở bốn phía lại bị đẩy ra một lần nữa, một vị có dáng người thấp bé nhưng cường tráng, trong tay kéo một con mãng xà dài khoảng 10 trượng.
Mãng xà to như eo người, vảy trên người nó bóng loáng, rất rõ ràng đã phun ra nuốt vào linh cơ, đã là yêu ma tinh quái, đã sinh ra linh trí cơ bản, bước kế tiếp chính là muốn hóa yêu.
Yêu tộc không phải chủng tộc cụ thể mà là hình dung yêu ma tinh quái, hoa cỏ cây cối, mãnh hổ báo săn, bất cứ loại nào dù là thực vật hay là động vật chỉ cần sinh ra linh trí, thì đó chính là yêu.
Trong nội địa của Nhân tộc, nhất là bên trong Thâm Sơn Đại Xuyên có không ít Yêu tộc chiếm giữ, chẳng qua chúng chỉ là dã yêu không có truyền thừa, muốn tu thành đại yêu tương đương với cảnh giới Tông Sư của Nhân tộc thật sự là quá khó khăn.
Có cũng sẽ bị vây giết mà chết, sẽ không cho phép Yêu tộc thượng tam phẩm xuất hiện trong nội địa của Nhân tộc.
Hai bên đối mắt nhìn nhau.
Lập tức toé ra tia lửa sáng chói.
Giờ khắc này trong miếu sơn thần đó giống như có hai ngọn lửa đang va chạm vào nhau.
“Độn Địa Ngô Công Đặng Đài Hợp.”
“Thiên Sát Cô Tinh Đậu Trường Sinh.”
Sau khi hai tiếng nói cùng vang lên, trong lòng Đậu Trường Sinh trầm xuống.
Đây là bản thân mình ngàn dặm chạy tới tự tặng đầu người rối.
Ngàn phòng vạn phòng nhưng lại không thể ngờ được cuối cùng mình lại chủ động đưa tới cửa.
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa gỗ bật ngược lại được đẩy ra một lần nữa, tướng mạo hung ác, Vương Bất Ngạ bị chặt đứt ngón cái sải bước đi vào miếu sơn thần, đồng thời mở miệng nói: “Lão Đặng, chuyện gì vậy?”
Vương Bất Ngạ nói còn chưa xong thì đã trông thấy Đậu Trường Sinh đang nắm chuôi đao đề phòng, đôi mắt nổi lên tia sáng màu xanh giống như hai đốm quỷ hỏa đang nhảy nhót thiêu đốt, cười lạnh mở miệng nói: “Thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu.”
“Tốt.”
“Thật là tốt.”
“Vậy mà ở nơi này phát hiện ra Đậu Trường Sinh.”
Trong lòng trầm xuống.
Thôi xong con bê.
Đã xem thường vị Đậu Trường Sinh này rồi.
Đối phương đã để ý tới Ngũ Độc Ngô Công bọn hắn, giết Phong Vô Tai còn chưa đủ, lại còn truy tung đến nơi này.
Bản thân mình chỉ gặp Chúc Dung Pháp Vương một chút mới trễ giờ rời đi Lữ Thành, giờ lại bị ngăn lại ở nửa đường.
Ánh mắt Vương Bất Ngạ hung dữ, có thể tinh chuẩn như thế không biết là kiệt tác của huynh đệ nào tốt.
Là Đặng Đài Hợp, hay là Phan Liệt Minh.
Hay là Đinh Tam Miểu.
Vương Bất Ngạ vẫn luôn tính toán huynh đệ, tất nhiên hắn cũng đề phòng mấy vị huynh đệ, bây giờ nổi lên lòng nghi ngờ, ba vị huynh đệ ở trong đầu, hắn nhìn ai cũng đều thấy giống là kẻ nội ứng.