Chương 446: Bệnh đa nghi não bổ
Logic của Đậu Trường Sinh vô cùng đơn giản, chỉ cần ra khỏi Lữ Thành vẫn luôn đi về hướng đông thì chắc chắn có thể đến khu vực duyên hải của Đông Hải, đến lúc đó lại thâm nhập vào trong Đông Hải, chắc chắn có thể phát hiện ra Hắc Thủy Quan.
Một tòa hùng quan Hắc Thủy Quan này sừng sững ở Hắc Thủy Hải Vực, chính là một cứ điểm hùng quan của Long tộc dùng để ngăn cản Nhân tộc từ phía đông, một toà hùng quan này nhìn như chỉ kéo dài trăm dặm, không đủ để phong tỏa Đông Hải dài hàng ngàn dặm bên trong hải vực.
Nhưng thật ra Hắc Thủy Quan này lại phong tỏa bờ Đông Hải của Nhân tộc, chỉ cần ra biển từ trong khu vực của Nhân tộc, một đường đi về phía đông, như vậy bất luận là ở Tề Địa hay là Yến Địa ở phía bắc, thậm chí ở khu vực phương nam đều sẽ đến được Hắc Thủy Quan.
Đây chính là giá trị chiến lược của Hắc Thủy Quan, vì kiến lập lên một tòa Hắc Thủy Quan này, Long tộc giao ra giá thật sự là quá lớn, sau khi mất đi Hắc Thủy Quan, Long tộc sẽ mất đi kết giới, đại quân của Nhân tộc có thể tiến quân thần tốc, một đường đánh vào Long Đình.
Cho nên Hắc Thủy Quan bị đoạt mới dẫn tới Long tộc phản ứng lớn như vậy.
Đậu Trường Sinh nhìn sắc trời một chút, bây giờ đã không còn sớm, cúi đầu xem xét phía dưới đúng lúc có một toà miếu sơn thần, hắn không chút nghĩ ngợi coi như chỗ này là chỗ nghỉ ngơi tối nay.
Từ giữa không trung rơi xuống.
Đậu Trường Sinh nhìn miếu sơn thần trước mặt.
Đây là một tòa miếu sơn thần đã ở trong trạng thái sắp sập, miếu thờ này được xây dựng to lớn, nghĩ đến ngày xưa cũng từng phồn hoa huyên náo, chỉ là dù miếu thờ có phồn hoa đi chăng nữa thì cũng không địch lại được với thời gian trôi qua.
Người đến đây bái thần dần dần ít đi, miếu sơn thần cũng dần dần mất đi danh tiếng, cuối cùng dưới sự ăn mòn của thời gian đã hoàn toàn sụp đổ.
Đậu Trường Sinh đẩy đại môn miếu sơn thần ra, trên đó đã tích tụ một lớp bụi dày.
Chạng vạng tối, nhờ ánh sáng còn sót lại của mặt trời đang ngả về tây, hắn có thể trông thấy một bức tượng thần bằng đất sét, bức tượng này đã hoàn toàn sụp đổ, một phương thế giới này đã không có vị thần linh trong truyền thuyết nào nữa cả.
Nhưng tương tự thần còn có một ít, chẳng qua đều là cường giả võ đạo biến thành, giống như là Tông Sư Pháp Tướng, nếu sau khi mất đi nhục thân, không muốn chiếm đoạt nhục thân của người khác, hoặc là bắt bẻ, như vậy sẽ lấy tượng đất làm nhục thân thân.
Đứng ở bên trong miếu thờ, mượn nhờ hương khói của vạn dân, từ đó duy trì Pháp Tướng không hủy.
Đối với loại vạn dân ngu muội này, thậm chí là cướp đoạt vạn dân tinh khí thần Pháp Tướng, các đời các thời kỳ đều không cho phép, đều là đối tượng đả kích nghiêm trọng.
Võ đạo cường đại đã cùng thần tiên Thượng Cổ không khác nhau.
Rất rõ ràng một tòa miếu sơn thần này lúc trước cũng có thần dị mới có thể ở trong thế giới siêu phàm đạt được nhiều hương hỏa tế bái như vậy.
Quan địa phương của Lục Phiến Môn đã ghi chép đả kích nghiêm trọng nhưng đó cũng chỉ là lời đồn, nếu pháp luật thật sự có thể tuân thủ được nghiêm chỉnh thì trong thiên hạ đã không có tội phạm.
Nói là nói như vậy thôi, chính quyền địa phương cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt với các tình tiết không nghiêm trọng.
Pháp Tướng nhìn thấy mất đi nhục thân, lưu lạc làm cô hồn dã quỷ, trong lòng Tông Sư cũng là ưu tư, biết đâu ngày sau mình cũng sẽ như thế thì sao? Dưới tình trạng thỏ chết cáo buồn, chỉ cần đối phương không gây ra án mạng giết người thì sẽ không hạ sát thủ.
Đương nhiên trong đó cũng có nguyên nhân căn bản, Pháp Tướng mất đi nhục thân, thực lực sẽ rơi xuống nhưng đó cũng là Pháp Tướng, lúc liều mạng thì thực lực cũng không kém, căn bản không muốn lưỡng bại câu thương.
Đậu Trường Sinh dọn dẹp qua một chỗ, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái chiếu, sau khi đặt nó trên mặt đất rồi lấy ra chăn đệm, sau khi bắt đầu trải xong thì nằm lên trên.
Mới vừa nằm xuống, Đậu Trường Sinh bỗng nhiên đứng dậy, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Bản thân mình đã rời đi quan đạo, thâm nhập vào trong núi non trùng trùng điệp điệp, hắn nhớ rõ bản thân đã từng nghe ngóng, nơi này cũng không có dân cư, như vậy tất nhiên sẽ không có khả năng xuất hiện một toà miếu sơn thần.
Có miếu thờ thì chắc chắn phải có người.
Nơi núi non hoang dã lại có miếu sơn thần.
Tất nhiên Đậu Trường Sinh không lo lắng xuất hiện chồn hoang quỷ quái liêu trai họa trong núi mà Đậu Trường Sinh lo lắng chính là mình đi nhầm đường.
Sau khi phát hiện ra chuyện này, sắc mặt Đậu Trường Sinh rất khó coi.
Mình lại có chút tự cao tự đại vào bản thân, vốn hắn cho rằng trên trời cao sẽ có tầm nhìn rộng rãi khoáng đạt, không giống như trong núi rừng dễ dàng bị đi nhầm đường, phân không rõ đông tây nam bắc.