Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 451 - Chương 451. Vương Của Nằm Vùng 3

Chương 451. Vương của nằm vùng 3 Chương 451. Vương của nằm vùng 3

“Trong quá khứ nếu nhóm chúng ta từ chối nhiệm vụ thì sẽ trả lại tiền thế chấp, cho dù là ngươi giết huynh đệ trong nhóm chúng ta nhưng quy tắc này cũng sẽ không mất, 3 ngày sau nếu chúng ta không tiếp lời thì sẽ tự đền bù tổn thất cho ngươi.”

Vương Bất Ngạ quay người vung bàn tay to lên nói: “Đi.”

Một bước bước ra đã đề phòng đến cực hạn, chuẩn bị tùy thời xuất thủ, nhưng phục kích trong dự đoán cũng không xuất hiện.

Vương Bất Ngạ sải bước đi ra khỏi miếu sơn thần, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không để ý sắc mặt khó coi của Đặng Đài Hợp, sau khi rời xa khỏi miếu sơn thần, Vương Bất Ngạ mới dừng bước quay người lại nhìn phía sau, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Đặng Đài Hợp.

Hắn cũng không che dấu ác ý: “Nói đi?”

“Chuyện lần này là như thế nào?”

“Ta tuyệt đối không tin Đậu Trường Sinh lại tuỳ tiện đến tìm chúng ta như thế.”

“Ta lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, từ trước tới nay vẫn luôn rất kiêu ngạo với bản lĩnh của mình, không phải Phi Thiên Chi Pháp mà là Vạn Dặm Truy Tung, hiểu được truy tung tất nhiên cũng sẽ ẩn nấp hành tung.”

“Trừ phi là có người phản bội ta, nếu không thì không có khả năng nhìn thấy Đậu Trường Sinh.”

“Hơn nữa tên Đậu Trường Sinh kia cũng không có trợ thủ nào, khi ta rời đi một khắc kia cũng đã thử thăm dò rồi.”

“So với Đậu Trường Sinh thì ta càng để ý phản bội của huynh đệ trong nhóm hơn.”

“Lão Vương ta tự nhận là đã móc tim móc phổi với huynh đệ trong nhóm, từ trước tới nay càng chăm sóc tận tình, vì để nhóm các ngươi tăng cao được tu vi, lão Vương ta đã cố gắng hết sức mình, nhiều năm kiếm tiền tài về như vậy đều dùng ở trên người các huynh đệ trong nhóm.”

“Nhưng đổi lấy lại chính là phản bội?”

“Các ngươi có xứng đáng với ta không?”

“Aiz.”

“Chính là bởi vì lão đại đối xử quá tốt với huynh đệ cho nên huynh đệ mới muốn báo đáp lão đại.”

“Để cho lão đại trở thành công huân cho đồ nhi Trường Sinh của ta, lại để cho hắn tiến thêm một bước ở trong Lục Phiến Môn, đây cũng là vì nghiệp lớn của Thiên Ma Tông ta, để Thiên Ma tông càng thêm vĩ đại.”

Đêm khuya,

Ánh trăng thưa thớt.

Rừng cây rậm rạp giống như lông mao của quái thú, gió đêm từ từ thổi qua, vang lên tiếng sàn sạt.

Sau khi Đặng Đài Hợp mở miệng thì tướng mạo cũng chưa từng biến hóa nhưng khí chất đột nhiên biến đổi, từ một v hán tử thấp bé đen thui dường như đã diễn biến thành một kẻ điên phóng đãng không bị trói buộc.

Bùn đất dưới chân Đặng Đài Hợp không ngừng chuyển động giống như là nước chảy, cuối cùng từ từ dâng lên, Đặng Đài Hợp đứng ở đài trên mặt đất, cơ thể đã cao ngang hàng bằng Vương Bất Ngạ, đôi mắt nhìn thẳng vào Vương Bất Ngạ tiếp tục nói:

“Vì làm cho Đậu Trường Sinh lập được công, vị sư phụ là ta đây cũng nhọc lòng.”

“Không tiếc âm thầm dẫn dắt, thậm chí là gia tăng thêm ảnh hưởng, lúc này mới khiến cho chúng ta gặp nhau ở trong miếu sơn thần.”

Đặng Đài Hợp nhẹ nhàng vén ống tay áo lên, từ từ tiếp tục nói: “Không thể ngờ được rằng lúc chuẩn bị ra tay, ta mới phát hiện ra một chuyện.”

“Là ta đã xem thường lão đại.”

“Bất luận là người trong thiên hạ hay là Thiên Ma Tông thì đều xem thường lão đại.”

“Xếp hạng 69 trên Địa Bảng, điều này đúng là đã đánh giá thấp lão đại rồi, thực lực chân chính của lão đại tuyệt đối có thể xông vào top 30 trên Địa Bảng, thậm chí là top hai mươi.”

“Cũng không phải là một vị võ đạo Tông Sư tam phẩm mà là một vị võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm.”

“Trong miếu sơn thần không giết được lão đại, ngược lại nếu như chọc giận lão đại thì chúng ta đều phải chết ở đây.”

Vẻ mặt của Đặng Đài Hợp vân đạm phong khinh, tương đối công nhận nói: “Ngũ Độc Ngô Công lấy tiền làm việc, đầu độc thiên hạ, Phi Thiên Ngô Công Vương Bất Ngạ nhiều lần đào thoát sự vây quét của chính đạo và triều đình.”

“Vốn tưởng rằng Phi Thiên Chi Pháp của lão đại là thiên hạ vô song, lại không ngờ rằng hoá ra là lão đại giấu dốt, lấy thực lực của võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm chơi đùa với một đám Tông Sư.”

Trong đôi mắt của Vương Bất Ngạ nổi lên ánh sáng xanh lục giống như hai đoàn quỷ hỏa màu xanh đang nhảy nhót, ánh sáng từ từ tràn ra liên tục giống như hai vệt nước mắt ở trong đêm tối tràn ngập ánh sáng xanh, chiếu sáng bộ mặt của Vương Bất Ngạ giống như một con ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Âm trầm, khủng bố, hung lệ, dường như đã tập hợp đủ mọi tội ác trong thiên hạ.

Hung ác nhìn Đặng Đài Hợp, trầm giọng mở miệng nói: “Không.”

“Không đúng.”

“Ngươi là lão Đặng nhưng cũng không phải là lão Đặng.”

“Lão Đặng đi theo ta nhiều năm như vậy, từ trước tới nay là người trọng nghĩa khí, sau khi lão Phong chết, lão Đặng vẫn luôn muốn báo thù, cho dù nhiều lần ta hoài nghi lão Đặng là kẻ hư tình giả ý muốn mượn chuyện này để có được thiện ý của lão Phan và lão Đinh.”

Bình Luận (0)
Comment