Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 460 - Chương 460. Lão Tào Ngươi Cũng Là Phản Tặc À

Chương 460. Lão Tào ngươi cũng là phản tặc à Chương 460. Lão Tào ngươi cũng là phản tặc à

Có thể trở thành võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, ngưng kết ra Pháp Tướng chí ít cũng là Pháp Tướng thượng phẩm.

Pháp Tướng tuyệt phẩm được ca tụng là tư chất Thần Ma, Pháp Tướng thượng phẩm chứng đạo Thần Ma thì có hi vọng thấp hơn một chút nhưng không có nghĩa là không có cơ hội.

Mà nếu là mượn nhờ《 Diêm La Trấn Ngục Kinh》 đúc lại căn cơ, diễn sinh ra Pháp Tướng tuyệt phẩm, mặc dù chuyện này vạn phần khó khăn nhưng lại có hi vọng.

Quyền thế và mỹ nhân đã không đủ để hấp dẫn Tào Long Cát được nữa.

Chỉ có chiến đấu, võ đạo mới có thể khiến Tào Long Cát động tâm.

Bàn tay Tào Long Cát đã ấn lên trên bàn bát tiên, ánh mắt nhìn về phía Đậu Trường Sinh, than thở một hơi: “Ta vốn tưởng rằng hơn hai mươi năm sau sẽ cứ mãi dừng chân ở ở Hắc Thủy Quan, cả đời sẽ không ra bên ngoài kia nửa bước.”

“Lại không thể ngờ được rằng, ngươi mới đến chưa được một canh giờ mà đã khiến cho ta nảy lòng muốn rời đi.”

“Nói không sai, bây giờ tuổi thọ của ta vẫn còn đủ, làm sao có thể đánh mất nhuệ khí.”

“Ta thiếu niên tòng quân, vẫn luôn nam chinh bắc chiến vì triều đình, chiến công rực rỡ, cho dù xem lại sử sách, lại được mấy người có công lao to lớn như ta đây? Nhưng đổi tới lại là Đại Chu lạnh nhạt, Cơ thị bạc bẽo.”

“Cảm kích ân tình ngày xưa của Trương đại ca, ta tự khóa mình trong hàn băng, thứ nhất là để có cơ hội cướp lấy Hắc Thủy Quan, giày xéo Long Đình, thứ hai chính là không muốn phản bội Đại Chu.”

“Bây giờ như ngươi đã nói, quan hệ quân thần Đại Chu quá lắm cũng chỉ là tiểu đạo, đánh chiếm dị tộc, dương uy tộc ta, đây mới là đại đạo.”

“Ta sẽ chủ động đi đến đất Thục sau khi chấm dứt chuyện ở Lương Châu.”

“Thiên hạ chưa loạn mà Thục đã loạn trước, thiên hạ đã bình mà Thục thì chưa.”

“Đây chính là chốn để ta dấy nghĩa.”

….

Chờ một chút.

Để ta bình tĩnh lại coi, xem lại một lượt thế nào.

Đậu Trường Sinh sững sờ, im như gà mắc tóc.

Có chỗ nào đó là lạ không đúng.

Đậu Trường Sinh ngây người một lúc, mặt mày lộ vẻ chua xót.

Moá nó.

Ngươi cũng là một tên phản tặc.

Vẫn còn một điểm quan trọng nhất.

Đậu Trường Sinh ngẫm nghĩ lại một chút, là một võ giả trung tam phẩm, khả năng ghi nhớ của hắn rất mạnh, nhưng lại không tìm kiếm được bất cứ lý do gì để thoái thác đại đạo tiểu đạo.

Trong lòng sinh ra dự cảm không mấy tốt đẹp, về sau cứ nương theo những gì Tào Long Cát vừa nói trước mặt mọi người, không chừng nguyên cái nồi oan ức này đều sẽ chụp lên đầu mình.

Ta oan quá mà.

Đậu Trường Sinh tức giận bất bình, vẻ mặt thay đổi rõ ràng.

Tào Long Cát thấy vậy thì lại nở nụ cười, an ủi Đậu Trường Sinh một câu: “Quả nhiên đúng là ngươi, ngụy trang đến từng giây từng phút một, cái vẻ mặt tâm trạng biến hóa này đúng là ngụy trang giống như đúc.”

“Măch kệ ai nhìn vào cũng đều biết rõ ngươi suy nghĩ vì Đại Chu.”

“Thế nhưng cũng chẳng cần thiết lắm đâu, bây giờ đại trận Thần Ma ở Hắc Thủy Quan đã bị ta nắm trong tay, cho dù có là Thần Ma cũng không thể nhìn thấu nơi đây, Đại Chu sẽ không có cách nào lấy được tin tức.”

Đậu Trường Sinh im lặng, mình đi một chuyến đến Hắc Thủy Quan thế này, quả thực là tới sai chỗ rồi.

Vậy nhưng những lời này không đủ để kích cho Tào Long Cát bước vào trần thế, nguyên nhân thực sự chính là《 Diêm La Trấn Ngục Kinh》, nếu Tào Long Cát có được《 Diêm La Trấn Ngục Kinh》 thì sẽ có hi vọng, từ Pháp Tướng thượng phẩm tấn thăng làm Pháp Tướng tuyệt phẩm, như thế sẽ có năng lực tấn công Thần Ma.

Chuyện gì thế này không biết.

Vốn tưởng rằng tìm được một cường giả trông hàng giữ thuyền cho, ai ngờ lại rước về một tên phản tặc.

Đều nói vật họp theo loài, người hướng đến chỗ đông mà đi, mình đây rõ ràng là một người tốt, đáng ra lý thuyết phải toàn gặp được người tốt mới phải chứ, làm sao mà cứ dây phải mấy thằng nghịch tặc như Trần Diệt Chu, hay là Tào Long Cát này vậy.

Đậu Trường Sinh hít một hơi thật sâu cho mớ ngổn ngang trong lòng lắng lại.

Tuy rằng trong lòng không thể nào chấp nhận được nhưng mình đây cũng chẳng thể can thiệp vào chuyện của người ta, hơn nữa quan trọng nhất chính là Tào Long Cát sống không đến thời điểm một giáp chi loạn, cứ nghĩ như thế thì cũng dễ chịu hơn hẳn.

Nếu là Trần Diệt Chu và Tào Long Cát cùng phát động khởi nghĩa thì ảnh hưởng đối với Đại Chu chắc chắn là kiểu 1+1=4=5, uy lực cứ gọi là tăng gấp bội.

Nhưng nếu chỉ có mình Tào Long Cát khởi nghĩa thì hiển nhiên ảnh hưởng sẽ tụt giảm rõ ràng.

Hắn hỏi với giọng điệu khô khan: “Đại thiên mệnh của Tào thúc cũng là diệt Chu?”

Đại Chu này làm sao thế nhỉ?

Mắc gì mà ai ai cũng muốn diệt là sao?

Tào Long Cát nhìn dáng vẻ Đậu Trường Sinh lúc bấy giờ, hắn nhướn mày, ngươi cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, chó không chê mèo lắm lông như vậy.

Bình Luận (0)
Comment