Lương Châu, Vu Kỳ Sơn.
Đây là ngọn núi cao nhất ở Lương Châu, đỉnh núi lặn trong mây, nguy nga sừng sững.
Mây trắng vờn quanh, đỉnh núi lẻ loi ghim thẳng lên vòm trời, giống như một thanh bảo đao, dựng đứng ngay giữa vùng đất thênh thang trống trải.
Tiêu Thanh Y đứng trên đỉnh Vu Kỳ Sơn, tóc đen phấp phới tung bay trong gió, áo váy màu xanh phần phật lay động, mờ mịt như thần tiên trên Cửu Thiên.
Đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào một góc của sơn cốc, nơi đó cách đỉnh núi khoảng 15 dặm đường, nhưng từng nhành cây ngọn cỏ bên trong sơn cốc đều bị Tiêu Thanh Y nhìn thấy rõ ràng.
Đó là một đàn tế lễ.
Tế đàn cao chừng chín trượng chín, là con số trùng với thiên địa, con số tượng trưng cho đỉnh cao giới hạn.
Mặt trên có dán từng tờ bùa chú, phù văn được viết bằng mực chu sa trên bùa màu vàng, điều động linh cơ thiên địa, hóa thành pháp trận bao phủ khắp nơi, tế đàn nằm ngay chính giữa, trở thành trung tâm của tất cả.
Đôi mi thanh tú của Tiêu Thanh Y khẽ chau lại, đây là một tế đàn được dựng lên rất vội vàng, có một số chi tiết còn quá đơn sơ, nếu vận dụng nguồn nhân lực vật lực khổng lồ thì quả thật là rất thu hút sự chú ý của người khác, mà tế đàn trước mắt này đã là cực hạn rồi.
Nhưng hết lần này đến lần khác tế đàn này lại không hợp cách, nếu muốn đạt tiêu chuẩn của tế đàn thì vẫn còn kém xa vạn dặm.
Mấy thứ này làm ra là để huyết tế Đậu Trường Sinh, nhờ đó khơi gợi nên linh đính của Cửu U Đao.
Chỉ có mỗi Đậu Trường Sinh thì hiển nhiên là không thể được, Đậu Trường Sinh chỉ là vật tế chính, các vật bồi tế khác sẽ không phải là con số nhỏ.
Chỉ riêng tế phẩm thôi mà đã cực kì tốn kém mà nghi thức thì lại càng thêm rườm rà.
Dâng hương, khai đàn, thỉnh thủy, dương cờ, tuyên bảng, lay động uế, thỉnh thánh, nhiếp triệu, thuận tinh, dâng tấu, hạ cờ, tiễn thánh, vv...
Trong lúc tụng kinh lễ bái còn kèm them lễ nhạc và các động tác đặc thù, có thể nói là bản thân người tổ chức nghi thức cũng phải có yêu cầu không hề thấp, dù chỉ làm sai một động tác thôi thì cũng sẽ khiến cả quá trình tế lễ đổ sông đổ bể hết cả.
Không phải gia đình bình dân nào cũng có thể hoàn thành kiểu tế lễ như này.
Không chỉ cần nguồn tiền tài và tài nguyên khổng lồ mà còn phải được truyền thừa trọn vẹn.
Đường ra của Cửu U Minh Giáo, chính là nằm ở việc kích phát linh tính của Cửu U Đao, để chuẩn bị cho phương diện này thì bắt đầu từ một trăm năm trước đã chuẩn bị gần hết từ địa điểm đến tài nguyên rồi.
Chỉ là vật tế chính thì mãi không tìm thấy đâu.
Tiêu Thanh Y nghĩ đến Đậu Trường Sinh, một giọt máu đào của người kia đã hoàn mỹ dung hòa vào trong Cửu U Đao, đôi mắt đen lay láy không khỏi trào lên luồng lửa cháy.
Cửu U Minh Giáo yên lặng quá lâu, mấy năm vừa qua Tiêu Thanh Y có thể cảm nhận được rõ ràng, trong Cửu U Minh Giáo có không ít người đã sinh lòng chán ghét với Cửu U Minh Giáo.
Bọn họ không muốn tiếp tục trốn trốn tránh tránh, phải sống những ngày ăn bữa nay lo bữa mai, bọn họ muốn thay hình đổi dạng, hoàn toàn từ bỏ Cửu U Minh Giáo, được đường hoàng đứng dưới ánh mặt trời.
Mấy năm nay hệ tư tưởng này đã bắt đầu lan rộng bên trong giáo, chỉ cần thế hệ trung thành nhất của nhóm thế hệ trước chết đi thì về sau, Cửu U Minh Giáo sẽ dần dần trở thành lịch sử.
Trong thiên hạ không bất cứ thế lực nào có thể ẩn giấu được suốt mấy trăm năm, một khi không thể đứng dưới ánh mặt trời thì sẽ không thể nào hội tụ được lòng người, khi lòng người trở nên xa rời thì dẫu thực lực có mạnh thế nào đi nữa cũng sẽ vô dụng.
Cửu U Minh Giáo có thể kiên trì gần ba trăm năm không tan rã là bởi vì Cửu U Minh Giáo có được truyền thừa ngàn năm, tự nó có giáo nghĩa để hội tụ lòng người, đến nay sau khi đã trải qua quãng thời gian dài dằng dặc, Cửu U Minh Giáo đã rơi vào trạng thái không thể không thay đổi rồi.
Nghĩ đến Tiêu Thiên Hữu, trong mắt đẹp của Tiêu Thanh Y thoáng hiện ra sự mờ mịt.
Người anh trai ruột thịt này của mình chính là người ủng hộ từ bỏ Cửu U Minh Giáo, đương nhiên đối phương không nói rõ, nhưng đi đâu cũng thấy là như vậy.
Từ trước tới nay Cửu U Minh Giáo đều xem trọng cả hai nhánh giáo chủ và thánh nữ, thánh nữ thần thánh, địa vị tôn sùng, ở Cửu U Minh Giáo cũng không thua kém gì so với giáo chủ.
Nhưng Tiêu Thiên Hữu lại đính hôn cho mình, cũng là đá mình ra khỏi Cửu U Minh Giáo.
Cửu U Minh Giáo chưa từng có thánh nữ nào kết hôn.
Mất đi vị trí thánh nữ, bước kế tiếp hẳn là Tiêu Thiên Hữu sẽ muốn ra tay với Cửu U Đao.
Không ngờ ở Cửu U Minh Giáo lại tồn tại một kẻ tráo trở như Tiêu Thiên Hữu, hắn muốn nuốt trọn Cửu U Minh Giáo, biến nó thành chất dinh dưỡng cho Tiêu gia, biến Tiêu gia trở thành gia tộc chân chính đứng đầu mười tám thế gia.