Lương Châu.
Đây là một trong những châu thượng lưu.
Đại Chu có 108 châu, đa số đều là châu hạ lưu, tuy nhiên cũng là nơi dư sức để nuôi sống ngàn vạn cư dân nhưng ở trong thế giới siêu phàm, không chỉ cần lương thực mà còn cần thiên tài địa bảo.
Ở thượng châu, bảo vật thiên hoa, linh cơ sung túc, bên trong dãy danh sơn ắt có bảo dược.
Từ sau khi Đậu Trường Sinh rời khỏi Hắc Thủy Quan, hắn lên đường đi bộ đến Lương Châu, lần này đến Lương Châu giống như đi du lịch nên hắn không tìm một con tuấn mã phi nước đại, vì vậy chờ khi Đậu Trường Sinh đến được Lương Châu cũng đã là cuối tháng năm rồi.
Với lại hôm nay cũng là ngày lành.
Vào ngày 23 tháng 5 năm Đại Chu thứ mười một.
Một năm trước của hôm nay, là ngày mà Đậu Trường Sinh xuyên qua.
Có thể nói hôm nay cũng xem như sinh nhật của hắn, cũng có thể coi như làm được sinh nhật.
Đậu Trường Sinh lười nhác đứng trên đường phố, nơi này là thành Đại Lương kinh đô của Lương Châu, người đến người đi tấp nập, chen chúc trên một con phố.
Thành Đại Lương phồn hoa không thua gì Lữ Thành, thậm chí là có phần hơn Lữ Thành, bởi vì Lương Châu nằm ở Trung Nguyên.
Trung Nguyên nằm giữa thiên hạ, mở rộng ra tứ phía, nối liền với tứ phương, giao thương ở hai miền nam bắc phải trung chuyển qua Trung Nguyên, đây là nơi phồn hoa nhất của Nhân tộc.
Nhưng so sánh với bầu không khí cởi mở của Tề Châu thì Lương Châu kém hơn nhiều, Đậu Trường Sinh cảm nhận được sự bảo thủ rõ ràng, đều thể hiện rõ nét nhất chính là nhiều quần áo vải dệt.
Tiêu thị đứng đầu mười tám thế gia, chiếm giữ Lương Châu đã gần hai trăm năm, nhưng bọn họ cũng chỉ là người khống chế bên ngoài, vua một cõi thực sự của Lương Châu lại là Ngụy Vương Báo.
Ngụy Vương là tước vị, Báo là tên, tên thật là Ngụy Báo.
Ngụy Vương Báo kiên cường, dòng chảy thế gia.
Một mạch này giống y như đúc với Tề Thánh Công ở Tề Châu, tổ tiên là đại thống nhất vương triều.
Là hậu duệ của hoàng tộc Đại Ngụy, chỉ là giữa tên thêm thánh và thần, đó là đãi ngộ tiên triều, Thái Tổ Đại Ngụy cuối cùng chưa từng thoát kiếp, ngã xuống trong tay Thái Tổ tân triều.
Tuy nhiên, dù có như vậy cũng có một đặc ân, hậu duệ được phong làm vương tước, đời đời hương khói truyền thừa tông tự không dứt.
Tại thế giới này tân triều diệt cũ triều chưa bao giờ làm quá tuyệt tình, đều là diệt quốc không dứt tự.
Dù rằng Đại Ngụy không phải tiên triều nhưng Đại Ngụy dùng lực toàn quốc đúc ra một kiện thần binh, cho nên thế tử Ngụy Vương qua các thời kỳ từ trước đến nay chỉ được xưng là thế tử, có họ không tên, chờ đến khi được kế thừa Ngụy Vương mới có thể kế thừa tên Báo này.
Khi Đậu Trường Sinh càng hiểu biết nhiều về một phương thế giới này, càng có thể cảm nhận được đại thống nhất vương triều Đại Chu này, thật sự là quá gian nan.
Chín đại thượng tông, tám đại bàng môn, tứ đại thánh địa, đều có Thần Ma, trong tay có thần binh.
Mười tám thế gia, năm đại thế gia đúc binh, vân vân, thì không cần phải nói thêm.
Trong đó còn có một thế lực cường đại khác, đó chính là thế lực tông vương.
Mặc dù thời đại thuộc về bọn họ đã qua đi từ lâu, đại nhất thống vương triều có uy áp tứ hải đã tan vỡ, nhưng bọn họ vẫn bảo tồn được lực lượng mạnh mẽ như cũ.
Tề Thánh Công, Yến Thần Công, …, của tiên triều thôi không nói nữa.
Những người khác như Ngụy Vương Báo lại không hề ít, sau khi Thái Tổ hoàng đế cảm thấy không còn hy vọng thoát kiếp, có không cam lòng cố gắng vật lộn đánh cược một lần, liều chết giãy dụa nhưng cũng có hậu duệ con cháu sẵn sàng dùng thân thể Thần Ma của mình tập hợp sức mạnh của toàn quốc đúc ra một kiện thần binh.
Loại thần binh tổ tiên đúc ra này đối với hậu duệ là quá có lợi.
Một mạch Ngụy Vương đứng ở Lương Châu, cho dù không tranh không đoạt nhưng mọi thứ đều phải có một phần của bọn họ, chỉ cần ở Lương Châu đây là một trở ngại khó tránh khỏi.
Đậu Trường Sinh đến Lương Châu trước, sau khi cẩn thận thu thập tình báo mới phát hiện chỗ khó của Đại Chu, một số chỗ khó xử của Tiêu thị, đồng thời cũng đã nhìn ra sự tính kế trong chuyện Đại Chu phong lão Lương Vương ở Lương Châu.
Là dùng quyền hành lừng lẫy, quyền khuynh triều dã tứ vương bát công đến áp chế Ngụy Vương phủ, nhưng chuyển đổi tư duy một chút, tại sao không phải mượn Ngụy Vương phủ để trấn áp lão Lương Vương.
Đây không biết là do Thái Tông hay Cao Tông làm, bản lĩnh điều hòa âm dương này không tồi.
Tiêu thị có mạnh cũng không thể áp đảo được Ngụy Vương, chờ đến khi Tiêu thị suy yếu, nhất định sẽ mượn lực của triều đình, thậm chí là lại chuyển một chi thế gia hiển hách nữa đến Lương Châu.
Mà Lương Châu lại nằm ở Trung Nguyên, lại là một trong những thượng châu, phun ra nuốt vào giao thương buôn bán tứ phương, mang đến tài phú không đếm xuể, lại có linh cơ nồng đậm, sinh ra tài nguyên bảo dược trân quý, chỉ cần có lòng lưu lại truyền thừa võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm thì không thể cưỡng lại được cám dỗ.