Đậu Trường Sinh cảm nhận được cái khó của Đại Chu, đại thống nhất vương triều nhìn như cường đại nhưng khắp nơi trong thiên hạ đâu đâu cũng là tai họa ngầm, Thánh nhân của các triều đại cũng muốn điều hòa âm dương, thủ phụ cũng chỉ là hoạ sĩ giấy.
Nếu vương triều có Thần Ma thì cũng sẽ không bất lực như thế.
Nhưng cố tình Đại Chu lại không có Thần Ma, mà năm đại thế gia đúc binh, chín đại môn phái v.v…, đều có Thần Binh tồn tại, Thần Binh chính thức khôi phục, ngang nhiên đánh sâu vào Thần Đô, Đại Chu cũng không sợ một kiện Thần Binh, chắc chắn cũng có nội tình.
Nếu muốn trấn áp, khẳng định là khá khó khăn, thế trận suy yếu là không thể nghi ngờ, đây nhất định sẽ khiến cho thiên hạ chấn động.
Đã như vậy còn có một số lòng dạ đen tối, khắp nơi chống đối lại Đại Chu.
Đậu Trường Sinh suy tư thế cục ở Lương Châu, bây giờ để kiểm tra chuyện Tiêu thị có khá nhiều cường giả đến từ Âm Cực Tông, Ngụy Vương phủ sẽ không trêu vào, không cần phải xung đột với Ngụy Vương phủ.
Nếu đắc tội Ngụy Vương phủ, không chỉ riêng nhà bọn họ mà là chọc đến một loạt người.
Một ít hoàng tộc tiền triều này, qua nhiều năm như vậy chuyện thích làm nhất là liên hôn qua lại ôm nhau sưởi ấm, sợ đương triều khai đao với bọn họ nên sinh ra một số ý tưởng không hay.
Đậu Trường Sinh suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra Âm Cực Tông sẽ xuống tay dò xét Tiêu thị như nào.
Quá khó khăn.
Đây không phải là phương diện hắn am hiểu.
Đậu Trường Sinh trấn tĩnh tinh thần lại, lên kế hoạch thành thành thật thật đến Tiêu thị trước, còn nên làm thế nào thì cứ đi một bước tính một bước.
Nói một cách dễ hiểu đó chính là gặp chiêu nào phá chiêu đó.
Đậu Trường Sinh nhìn sắc trời, mặt trời đã ngả về tây, trời đã xế chiều, bây giờ không phải lúc thích hợp để đến nhà bái phỏng.
Loại thế gia đại tộc này bọn họ sẽ không tụ tập trong thành, mà tất cả đều phi ngựa gom đất ở ngoài thành, chiếm một mảnh đất đai rộng lớn, thành lập trang viên thuộc về bọn họ, bố trí lại đại trận.
Tiêu thị cũng có nhiều sản nghiệp ở trong thành, nhưng đều là tiểu bối hoặc là tạm thời ở lại, người có thân phận sẽ về lại Tiêu viên ngoài thành.
Đậu Trường Sinh nhìn quanh, ánh mắt sắc bén của hắn tìm thấy một khách điếm.
Này vừa thấy.
Thật là có duyên.
Khách điếm Tây Giang Nguyệt.
Đây không phải là sản nghiệp của Nguyệt sư tỷ nhà mình hay sao?
Chỉ là so với đại tửu lâu Tây Giang Nguyệt ở Lữ Thành, cao đến 36 tầng, ngạo mạn mà nói đấy chính là quái vật khổng lồ của Lữ Thành, thì khách điếm Tây Giang Nguyệt lúc này bình thường hơn nhiều.
Nhưng mà cái bình thường này cũng là đang so với quy mô của Lữ Thành, hiện tại khách điếm Tây Giang Nguyệt này cao tầm chín tầng, xung quanh đây cũng là sự tồn tại như hạc trong bầy gà.
Nghỉ qua đêm ở đây trước, rồi ngày mai đi Tiêu viên ngoài thành.
Đậu Trường Sinh băng qua đám người đi vào khách điếm Tây Giang Nguyệt, lúc này khách điếm Tây Giang Nguyên có vài tên tiểu nhị đang cầm tấm ván gỗ, không ngừng đóng lên cửa lớn, từng tấm ván gỗ được đóng chính xác lên trên cửa lớn, vừa hay phong bế khách điếm Tây Giang Nguyệt lại.
Nhìn thấy cảnh này Đậu Trường Sinh không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ trời còn chưa tối hẳn, sao các ngươi lại đóng cửa sớm như vậy.
Một tiểu nhị đang bận rộn cũng không quay đầu lại nói: “Hôm nay chủ nhân cho chúng tôi xả hơi, kêu chúng tôi đóng cửa nghỉ ngơi sớm.”
Tiểu nhị đứng bên cạnh nghe vậy nói tiếp: “Không chỉ riêng hôm nay, ngày mai cũng không làm ăn.”
Xui xẻo rồi.
Vừa đúng lúc đụng phải khách điếm Tây Giang Nguyệt đóng cửa.
Đây là nói dối.
Ban nãy Đậu Trường Sinh cũng không cảm giác được khách điếm Tây Giang Nguyệt muốn đóng cửa.
Sợ là tám phần đã nhận ra hắn, sau đó ghét bỏ hắn.
Không còn cách nào khác.
Ai bảo lần trước liều mạng với Phong Vô Tai hoàn toàn không kịp trở tay, làm cho đại tửu lâu Tây Giang Nguyệt đang tốt đẹp trực tiếp bị hủy trong tay mình và Phong Vô Tai, vấn đề bồi thường này hắn cũng có nhắc đến nhưng đối phương không nhận.
Nguyệt sư tỷ đúng là người tốt.
Tuy bây giờ túi rỗng nhưng trong lòng Đậu Trường Sinh vẫn luôn nhớ kỹ, vét sạch hết cả nhà rồi, chờ khi nào hắn hoàn thành đại kiếp Phong Hỏa, sau khi tiết kiệm sẽ trả nợ ngay.
Đậu Trường Sinh thở một hơi dài, đang muốn xoay người rời đi.
Vừa mới nghiêng người đã nghe thấy một giọng nói hiền hòa: “Hiền chất đến đây sao lại rời đi thế?”
Một người đàn ông trung niên khí chất nho nhã, trong tay cầm một chiếc quạt xếp, hào hoa phong nhã đi đến, nói tiếp với tiểu nhị: “Mở cửa ra, chuẩn bị một bàn tiệc linh yến.”
“Lão phu phải đón gió tẩy trần cho Đậu hiền chất.”
Đậu Trường Sinh đột nhiên hiểu ra, nói: “Ngài là Nguyệt thế thúc.”
Đậu Trường Sinh vội vàng tiến đến thi lễ, Nguyệt Bán Hiền đưa tay đỡ Đậu Trường Sinh lên, mỉm cười nói: “Hôm nay Linh Lung biết ta sẽ đến cho nên đóng cửa khách điếm sớm, không nghĩ sẽ đuổi kịp hiền chất đến đây.”