“Đại vương chấp chưởng Thần Binh, nắm giữ thượng châu, thiên hạ không ai sánh bằng, một khi khởi binh đủ để càn quét tám phương, nhưng Đế Đạo Thần Binh không chỉ là một kiện Thần Binh, mà còn được một vị Tiên Thiên Thần Ma chống đỡ.”
“Nếu có thể thu được Đế Đạo Thần Binh, có sự chống đỡ của Tiên Thiên Thần Ma, Đại Vương đủ sức càn quét Trung Nguyên, ép buộc triều đình Đại Chu dời về phía bắc hoặc phía nam.”
Ngụy Vương gật đầu liên tục nói: “Thượng khanh nói đúng, cuộc tranh đoạt đại thiên mệnh chân long này mà không có Tiên Thiên Thần Ma giúp đỡ thì đúng là bó tay bó chân.”
“Chỉ là quả nhân đã nắm Thần Binh trong tay, không thể đoạt thêm Đế Đạo Thần Binh nữa, xem ra theo ý của thượng khanh là muốn thế tử đi tranh đoạt?”
Nguyệt Bán Hiện gật đầu đáp: “Vâng.”
“Nếu thế tử giành được Đế Đạo Thần Binh, như vậy không chỉ có nghĩa là được Tiên Thiên Thần Ma giúp đỡ, mà cũng có nghĩa được hai kiện Thần Binh, uy thế như thế, thiên hạ vô song.”
“Cướp lấy Trung Nguyên sẽ dễ như trở bàn tay.”
“Nếu Đế Đạo Thần Binh này là Tụ Tiên Kỳ thì sẽ có thể được Tiên Tề Thái Tổ giúp đỡ, xua binh tiến về phía đông chiếm lấy Tề Địa, cũng dễ như trở bàn tay.”
Ngụy Vương thở dài nói: “Đế Đạo Thần Binh này không tranh không được, nhưng mà đấy là chuyện sau này, bây giờ cần phải diệt Tiêu thị nuốt Cửu U Minh Giáo.”
Nguyệt Bán Hiền bình thản nói: “Diệt Tiêu thị cũng dễ như trở bàn tay, lão Lương Vương đã như cá trong chậu, đã gần 300 năm từ khi Cửu U Minh Giáo sụp đổ.”
“Trong nhiều năm qua, tâm nguyện của vô số người từ trên xuống dưới đều là chấn hưng Cửu U Minh Giáo.”
“Đặc biệt là sư trưởng của lão Lương Vương, tất cả đã trải qua thời kỳ huy hoàng của Cửu U Minh Giáo, bại phá, đào vong, từ nhỏ bọn họ đã truyền thụ tư tưởng chấn hưng Cửu U Minh Giáo cho lão Lương Vương.”
“Chấn hưng Cửu U Minh Giáo sớm đã ăn sâu bén rễ trong lòng lão Lương Vương, hiện tại tuổi thọ của lão Lương Vương không còn nhiều lắm, trên dưới người của Cửu U Minh Giáo đều trông ngóng, chỉ có một con đường chết để làm tế phẩm.”
Nguyệt Bán Hiền dừng lại một lát rồi mới nói ra tình hình thực tế: “Điều này sẽ không làm mất đi lòng phản kháng của lão Lương Vương, mấu chốt quan trọng nhất là hai nhát dao đến từ chính Tiêu Thiên Hữu cùng Tiêu Thanh Y.”
“Tiêu Thiên Hữu muốn nuốt chửng Cửu U Minh Giáo, muốn biến nó thành căn cơ vững chắc muôn đời của Tiêu gia, Tiêu Thanh Y muốn huyết tế Cửu U Đao nhưng Đậu Trường Sinh là chủ tế phẩm không đủ để hoàn thành nghi thức, cần phải có một vị võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm tế phẩm.”
“Bọn họ đều nghĩ lão Lương Vương phải chết mới có thể đạt được mục đích.”
“Vì con gái, lại vì Cửu U Minh Giáo, lão Lương Vương không thể không chết.”
“Tiêu thị dễ diệt nhưng Cửu U Minh Giáo thì khó nhổ tận gốc, thánh nữ nắm giữ Thần Binh, giáo chủ nắm giữ Động Thiên.”
“Cho đến nay thần vẫn chưa từng tìm thấy vị trí chính xác của Động Thiên, chỉ có Tiêu Thiên Hữu mới có thể.”
“Động Thiên không mất, Cửu U Minh Giáo sẽ không vong.”
Ngụy Vương khẽ cười nói: “Đây là Động Thiên của Tiêu thị, không liên quan đến Cửu U Minh Giáo, quả nhân cũng không muốn tận diệt, chỉ cần diệt được Tiêu thị sẽ hoàn toàn nắm giữ Lương Châu.”
“Thu được một số nội tình của Cửu U Minh Giáo cũng đã khiến quả nhân thỏa mãn rồi.”
“Động Thiên cùng Thần Binh đều phiền toái, nếu quả nhân đạt được chính là trêu vào Âm Cực Tông và Thiên Ma Tông.”
“Thần Binh không có cách nào khôi phục, Động Thiên đã tàn phá, quả nhân muốn mấy thứ này làm gì.”
“Không bằng chuyển biến tốt hẳn thu, tùy ý Âm Cực Tông và Thiên Ma Tông đánh sống đánh chết.”
Nguyệt Bán Hiền tỏ ra thoải mái, như trút được gánh nặng ngàn cân, mở miệng chúc mừng: “Nếu Đại vương không cần Thần Binh và Động Thiên thì không cần nhập cuộc, cứ yên lặng nhìn sóng gió ở Lương Châu là được rồi.”
“Cái tên xảo trá nhà ngươi lại đến dụ hoặc phụ vương.”
Một tiếng quát lớn vang lên, một người đàn ông hùng hổ sải bước đi đến.
Vẻ mặt thế tử tức giận, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Bán Thần giống như hắn là sao chổi, giọng nói oán hận vang vọng trong đại điện:
“Phụ vương.”
“Đại Ngụy đã diệt vong.”
“Tổ tiên không tiếc thân mình mới đúc ra được kiện Thần Binh này, vì hậu đại con cháu chúng ta, nhiều đời được đại phú đại quý.”
“Chỉ cần chúng ta không tham dự tranh long, cầm Thần Binh trên tay, một mạch Ngụy Vương chúng ta sẽ đời đời phú quý, sẽ vững chắc ngàn đời, truyền thừa đến nhiều đời sau.”
“Chẳng lẽ ngài muốn cho cái này đủ để truyền thừa phú quý xuống nhiều đời con cháu sau này, toàn bộ đều nước chảy về biển Đông sao?”
Ngụy Vương nhăn mày lại, lạnh giọng quát lớn: “Trên đời này làm gì có cái gì vững chắc ngàn đời?”
“Từng kiện từng món Thần Binh này đều tượng trưng cho một Thần Ma.”
“Bây giờ rải rác khắp thiên hạ, còn không phải vì bọn họ truyền thừa bị tuyệt, Thần Ma còn như thế huống gì là chúng ta.”