“Nhưng trong đó rất nhiều thứ thể hiện rõ tâm ý và thành ý, rất thích hợp làm sính lễ cho hiền chất.”
“Xem ra hiền chất phải tốn không ít tâm tư.”
Đậu Trường Sinh mỉm cười nói: “Cưới vợ sinh con, đây là đại sự đời người.”
“Tất nhiên không dám thất lễ, có mười phần lực, lại muốn dùng ra 12.”
“Thế thúc cảm thấy phần sính lễ này thích hợp, như vậy ta cũng an tâm rồi.”
Nguyệt Bán Hiền trả danh sách sính lễ lại, mở miệng trêu ghẹo nói: “Hiền chất cứ chờ kết hôn đi, đến lúc đó chắc chắn là đại hỉ sự oanh động thiên hạ.”
“Không biết bao nhiêu người đều sẽ tiến đến chúc mừng, nơi tổ chức hôn lễ không bằng giao cho lão phu đi.”
“Tây Giang Nguyệt ở Thần Đô cũng có ý mở cửa hàng mới, đến lúc đó chắc chắn sẽ xử lý thật xinh đẹp cho ngươi.”
“Tây Giang Nguyệt có thể tổ chức cũng không cần hiền chất hao tổn một phân tiền, đây là chuyện cùng có lợi, hiền chất, ngươi thấy thế nào?”
Đậu Trường Sinh vui mừng nói: “Nghi thức tiệc cưới cái gì ta cũng đều không hiểu, đang gặp khó khăn đấy, đây là thế thúc đã giải quyết được phiền toái lớn cho ta rồi.”
“Có điều nên có chi phí, không cần miễn trừ.”
Nguyệt Bán Hiền lắc đầu phủ quyết nói: “Việc này không được, nếu như để Triệu huynh biết được, chẳng phải là muốn trách tội lão phu sao?”
Hai người chối từ một hồi, Đậu Trường Sinh liền tiếp nhận, không có cách nào bởi đối phương quá nhiệt tình, thật không hổ là bạn tốt tri kỷ của sư phụ, đúng là rộng thoáng.
Sau khi nói chuyện phiếm một lúc thì xe ngựa đã đi tới vị trí cửa của Tiêu viên.
Đậu Trường Sinh vừa mới xuống xe ngựa, tiếng cười sang sảng liền truyền ra, Tiêu Thiên Minh cũng đã sải bước đi tới, một tay bắt lấy cánh tay Đậu Trường Sinh, kéo Đậu Trường Sinh đi vào bên trong Tiêu viên, đồng thời mở miệng nói:
“Muội phu đến rồi, sao lại còn nghỉ ngơi ở bên ngoài vậy, hôm qua ta đã định tìm muội phu uống hai ly.”
“Nếu không phải tạm thời có việc, đêm qua chúng ta đã không say không về.”
“Có điều hôm nay cũng như nhau cả, chờ diện kiến điện hạ trước, nói xong đại sự rồi đến nhà ta chúc mừng một chút.”
Đậu Trường Sinh cũng không khách khí, thuận thế đồng ý nói: “Thất ca đến chuẩn bị một ít rượu ngon đồ ăn ngon, gần đây ở Lữ Thành miệng ta bị nuôi hư mất rồi, ăn đều là sơn trân hải vị, đều là linh yến đầu bếp làm.”
Tiêu Thiên Minh hào sảng nói: “Cái này thì có là gì.”
“So sánh với ca ca, muội phu ngươi còn trẻ, từng nếm được thứ tốt gì chứ?”
“Tối nay để cho ngươi mở mang tầm mắt một chút.”
“Mang ngươi đi cảm thụ một chút, cái gì mới gọi là thật sự tồn tại.”
Đậu Trường Sinh liên tục gật đầu nói: “Vậy tất cả nhờ Thất ca sắp xếp vậy.”
Tiêu Thiên Minh chính là tên công tử bột ăn chơi trác táng nổi danh ở Thần Đô, về phương diện ăn nhậu chơi bời thì đây chính là chuyên gia, để đối phương sắp xếp, Đậu Trường Sinh chỉ ngẫm lại thì đã có một chút kích động nhỏ.
Khụ khụ khụ!
Tiếng ho khan thanh thúy vang lên.
Đậu Trường Sinh nhìn về phía tiếng ho khan phát ra, nhìn chăm chú vào Nguyệt Bán Hiền đột nhiên bừng tỉnh, không khỏi lưu luyến lắc đầu từ chối nói: “Ha ha.”
“Đây là nói giỡn với Thất ca thôi.”
“Sao ta có thể làm phiền Thất ca chứ.”
“Ăn uống gì đó, ta không hề có hứng thú.”
Mình là tới hạ sính lễ, muốn đính hôn.
Đêm nay vừa đến đây liền đi chơi, đây còn ra thể thống gì nữa, hôn sự nếu bị tan vỡ, vậy thì sẽ bị chê cười.
Lúc này đây Đậu Trường Sinh rất coi trọng hôn sự, Tiêu thị ở Lương Châu là nhà cao cửa rộng, lần này gả thấp quý nữ, có thể khiến Đậu Trường Sinh một bước lên trời, đến lúc đó hoàn thành nghiệp lớn dựng lại tộc Đậu thị, có thể nói là thành công hơn phân nửa.
Đúng vậy.
Đậu Trường Sinh cũng có dã tâm.
Tương lai như thế nào cũng muốn làm rạng rỡ tộc Đậu thị.
Chỉ là ngẫm lại hai đời làm người còn chưa từng cưới lão bà đâu.
Nghĩ tới đây, có thể nói là kích động hơn nhiều so với ra ngoài.
Đôi mắt Tiêu Thiên Minh híp lại, lại vô duyên vô cớ nở nụ cười, lộ ra vẻ mặt ta hiểu, đưa tay vỗ bả vai Đậu Trường Sinh một cái, lập tức đi về phía bên trong Tiêu viên.
Dẫn dắt Đậu Trường Sinh và Nguyệt Bán Hiền đi thẳng qua hành lang dài dằng dặc, đi tới bên hồ nước, một chiếc thuyền gỗ đã đỗ ở bên hồ, người chèo thuyền đã chờ ở đây từ lâu.
Trên mặt thuyền gỗ có chỗ ngồi, bên trong phủ lên một tầng thảm đỏ, một chiếc thuyền gỗ thôi mà cũng cho người ta một loại cảm giác xa hoa rồi.
Xuyên qua hành lang, ngồi qua thuyền gỗ, mãi cho đến cuối cùng mới đến nơi cần đến.
Đây là nơi giống như giữa hồ, dưới lòng bàn chân nơi này không phải lục địa mà là đình đài xây ở trên mặt hồ.
Lão Lương Vương khoác áo khoác đang ngồi ngay ngắn trên thềm đá bên cạnh đình nghỉ mát, trong tay cầm cần câu, một bên có một cái sọt cá, đang khoan thai tự đắc thả câu.