Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 479 - Chương 479. Khai Cuộc Lão Lương Vương Đã Chết 3

Chương 479. Khai cuộc lão Lương Vương đã chết 3 Chương 479. Khai cuộc lão Lương Vương đã chết 3

Gió mát hiu hiu, sóng nước dập dờn.

Tình thơ ý họa, tiêu dao tự tại, đây đúng là ngày tháng thần tiên.

Vị trí bọn Đậu Trường Sinh đi vào không nhìn thấy chính diện lão Lương Vương, chỉ có thể thấy bóng dáng lão Lương Vương, nhưng cho dù như thế cũng đã cho Đậu Trường Sinh một loại cảm giác uy nghiêm.

Bả vai dày rộng, xương sống giống như một con rồng lớn, khí huyết khủng bố khó có thể tưởng tượng được, đang ẩn giấu ở trong nhục thân máu thịt này.

Lão Lương Vương là võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm.

Khác với võ đạo nhất phẩm tầm thường, lão Lương Vương chính là cường giả chém giết từ trong quân ra, năm xưa đi theo Á Thánh đánh Đông dẹp Bắc, không biết đã trải qua bao nhiêu cuộc đại chiến.

Trong đó từng trực tiếp chém giết võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm cũng không dưới ba vị.

Cái cuối cùng, chính là trận chiến trên Tam Tiên Đảo, lão Lương Vương đánh chết một vị Long tộc nhất phẩm, lúc này mới làm cho Nhân tộc chiếm cứ ưu thế, sau đó Tào Long Cát suất lĩnh Cự Kình Lực Sĩ, thành công đánh tan trọng giáp tôm hùm binh của Long Đình, hoàn toàn đặt Tam Tiên Đảo vào thế thắng.

Đây chính là một người tàn nhẫn.

Trong lòng Đậu Trường Sinh ưu tư.

Không thành Thần Ma, chung quy cũng không chống lại nổi thời gian.

Một thế hệ cường giả, tuổi thọ mới hơn hai trăm.

Ở dưới sức mạnh to lớn của thời gian, thân thể dũng cảm to lớn ngày xưa cũng đã khí huyết suy bại, gân cốt lỏng lẻo, thực lực không biết còn tồn tại được mấy phần.

Thời kỳ đỉnh phong một trận chiến của lão Lương Vương với Tào Long Cát, Đậu Trường Sinh không biết ai thắng ai thua, nhưng hiện giờ chắc chắn là Tào Long Cát, đây là chuyện không có bất ngờ gì.

Loại người tàn nhẫn như Tào Long Cát, vì để cho chiến lực không rơi xuống thà đóng băng hơn một trăm năm cũng muốn duy trì tâm thái vô địch của mình, mà không chịu để cho thời gian ăn mòn.

Hiện giờ tâm tính của Tào Long Cát còn phát triển hơn một trăm năm trước, dù là số tuổi thọ không có mấy thế nhưng không được gọi là già.

Nhưng lão Lương Vương thật sự già rồi.

Nhiều nhãi con của Âm Cực Tông tới như vậy, đổi thành Tào Long Cát thì chắc chắn sẽ ra tay chém bọn họ, nào có chỗ cho phép bọn họ làm càn.

Hậu quả?

Suy xét đến hậu quả?

Ha hả.

Vậy thì không phải là vũ phu.

Sau khi thuyền gỗ ngừng, Tiêu Thiên Minh đi xuống, không có chút ương ngạnh nào của lúc trước, rất cung kính hành lễ nói: “Điện hạ.”

“Đậu Trường Sinh tới.”

Lão Lương Vương vẫn không nhúc nhích giống như đang ngủ say vậy.

Tiêu Thiên Minh không khỏi cẩn thận từng li từng tí tiến lên, nhẹ nhàng đưa tay đẩy, vốn định đánh thức lão Lương Vương lại chưa từng nghĩ cái đẩy này lại khiến lão Lương Vương lập tức té ngã, trực tiếp rơi vào trong hồ nước.

Sau khi một tiếng bùm truyền ra.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Đây chính là võ đạo nhất phẩm, sao có thể rơi xuống nước được?

Gió tây bắc thổi nhẹ qua.

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, loang ra hết vòng này đến vòng khác.

Lúc này, mọi người đang ở bên cạnh đình đài, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời đều không có bất kỳ phản ứng nào.

Vẫn là Đậu Trường Sinh phản ứng đầu tiên, hắn nở một nụ cười cứng nhắc, khô khan nói: "Điện hạ đang đùa giỡn với chúng ta à. "

Nguyệt Bán Hiền cũng kịp thời phản ứng lại, phối hợp nói: "Đúng vậy. "

"Điện hạ đang trêu chọc chúng ta đây mà. "

Kẻ xướng người hoạ, bắt đầu một đoạn nhạc dạo cho chuyện này.

Trong chốc lát, không có ai nhảy xuống hồ cứu lão Lương Vương lên.

Lão Lương Vương là võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, thực lực như vậy thì sao có thể rơi xuống hồ. Đây cũng nguyên nhân khi hắn vừa mới rơi xuống hồ, Tiêu Thiên Minh cũng không có ngăn cản.

Đừng nói là võ đạo nhất phẩm, cho dù là một vị võ giả hạ tam phẩm, đều được rèn luyện kỹ năng luyện công từ nhỏ, trọng tâm vững chắc, không thể bỗng dưng vô duyên vô cớ lại xuất hiện chuyện đứng không vững rồi ngã nhào.

Trong nháy mắt, mặt hồ phẳng lặng, Đậu Trường Sinh không khỏi thận trọng đề nghị: "Điện hạ đã bị chúng ta đoán trúng mục đích, thể diện có chút không nén được giận. Thôi mời Thất ca xuống nước để cho điện hạ một cái bậc thang, mời điện hạ đi ra ngoài. "

Tiêu Thiên Minh trầm mặc một lúc, sau đó cũng tung người nhảy một cái, trực tiếp nhảy xuống hồ.

Đậu Trường Sinh ngước mắt nhìn chăm chú những gợn sóng đang không ngừng khuếch tán trên mặt hồ, có thể nói lòng đầy nặng nề, hắn đã sinh ra một dự cảm xấu.

Lần này, trước khi đến Lương Châu, Đậu Trường Sinh cũng đã nghĩ sẽ xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn.

Suy cho cùng, một mạch Chí Tôn của Âm Cực Tông đã dốc toàn lực ra tay, bọn hắn đến Lương Châu để thăm dò Tiêu thị, nhất định sẽ gây ra một số xáo trộn, nhưng Đậu Trường Sinh cho rằng mặc dù có trắc trở nhưng cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.

Bình Luận (0)
Comment