Tiêu thị ở Lương Châu không phải quả hồng mềm, trừ phi chắc chắn Tiêu thị chính là Cửu U Minh Giáo, nếu không Âm Cực Tông sẽ không liều chết đổ máu với Tiêu thị.
Mà Âm Cực Tông nghi ngờ Tiêu thị nhiều năm như vậy, nếu có bằng chứng xác thực như lời bọn hắn nói thì Âm Cực Tông đã động thủ với Tiêu thị từ lâu, sau nhiều năm giằng co như vậy, chứng tỏ xác suất Tiêu thị xuất thế là không cao.
Có vị Vô Thượng Tông Sư là Lão Lương Vương này còn có Tào Long Cát cũng là Vô Thượng Tông Sư, hai vị Vô Thượng Tông Sư hộ giá hộ tống bọn họ, Đậu Trường Sinh không nghĩ sẽ xuất hiện vấn đề lớn nào.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, khi mới vừa đến Lương Châu, hắn đã tự giáng cho mình một gậy vào đầu.
Điều này có ý nghĩa là gì?
Lão Lương Vương sẽ không còn nữa sao?
Không, bây giờ vẫn còn có hy vọng.
Vẫn có thể cứu vãn một tia hy vọng.
Đậu Trường Sinh nhìn mặt hồ nước trong veo trước mặt, ánh mắt đầy chờ mong.
Vẫn còn có hy vọng.
Lão Lương Vương đang đùa giỡn với mình.
Nhất định là như vậy.
Sau hơn mười nhịp thở.
Nước bắn tung tóe khắp nơi, một bóng đen lao ra từ trong nước.
Tiêu Thiên Minh đưa tay nắm lấy một vị lão giả, hắn đã trồi lên khỏi mặt nước và đang trôi lơ lửng giữa không trung.
Vành mắt Đậu Trường Sinh như sắp nứt ra khi nhìn thấy cảnh này.
Tiêu Thiên Minh cũng kinh hoảng thất thố không thôi.
Từ trong tay của Tiêu Thiên Minh là lão Lương Vương nhưng đầu và thân thể đã chia lìa, bây giờ thứ trong tay Tiêu Thiên Minh chỉ còn là thi thể, còn thủ cấp thì không biết tung tích.
Tiêu Thiên Minh nhanh chóng phản ứng lại, hắn đặt thi thể của lão Lương Vương trên đình đài, sau đó lại lao xuống hồ tìm thủ cấp của lão Lương Vương.
Nhìn thấy cảnh này, đã hoàn toàn cắt đứt hi vọng trong lòng Đậu Trường Sinh.
Đầu đã tách ra rồi, lần này nhất định đã chết rồi không thể chết thêm được nữa.
Tất cả chuyện này là gì đây?
Đậu Trường Sinh lộ ra vẻ tức giận.
Bây giờ không chỉ là vấn đề hôn sự, mà còn là vấn đề hiềm nghi giữa bọn hắn.
Lão Lương Vương người ta ngày hôm qua vẫn còn rất tốt, hôm nay hắn muốn gặp mình để cùng nhau thương lượng chuyện hôn sự, nhưng đã trực tiếp chết ở đây.
Nếu là người Tiêu thị thì nhất định sẽ nghi ngờ Đậu Trường Sinh.
Nhưng đây cũng không phải là tin tức không tốt.
Thực lực lão Lương Vương quá mạnh, là một vị võ đạo nhất phẩm, coi như Đậu Trường Sinh muốn đánh lén thì cũng không có khả năng giết được hắn.
Vẫn còn chỗ để biện giải, nếu hắn là võ đạo tam phẩm thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Tiêu Thiên Minh lại lao ra khỏi hồ lần nữa, hai tay hắn nâng thủ cấp của Lão Lương Vương, lúc này mới bật khóc rống lên, rơi nước mắt, lão Lương Vương chính là trụ cột của tộc Tiêu thị, Định Hải Thần Châm.
Bây giờ lão Lương Vương chết không rõ ràng thì không nói, thậm chí còn bị bêu đầu, việc này không chỉ khiến trời đất sụp đổ mà còn khiến cho Tiêu Thiên Minh cảm thấy tức giận, đây là một sự sỉ nhục đối với Tiêu thị bọn hắn.
Tiêu Thiên Minh đặt lại thủ cấp của lão Lương Vương lên thi thể, sau khi sửa sang lại quần áo của lão Lương Vương, một đôi tròng mắt tàn bạo nhìn chằm chằm vào Đậu Trường Sinh và Nguyệt Bán Hiền, trầm giọng nói: "Ngay bây giờ không ai được phép rời đi. "
Hắn nhìn người chèo thuyền, nói: "Ngươi đi gọi tất cả các vị thúc bá của ta đến đây."
Người chèo thuyền cũng biết đã xảy ra chuyện, hắn không nói hai lời, lúc này cũng không chèo thuyền nữa, trong nháy mắt, hắn bay lên từ trên mặt đất, giống như một mũi tên lao về phía phương xa.
Hóa ra vị người chèo thuyền này là một vị võ giả trung tam phẩm.
Tiêu Thiên Minh khóc lóc thảm thiết, một đôi mắt sưng đỏ lên, có máu đỏ tươi giống như mắt thú khát máu, sáng ngời nhìn chằm chằm Đậu Trường Sinh, trầm giọng nói: "Điện hạ bị hại bỏ mình, chuyện này hẳn là có có kỳ quặc. "
"Với thực lực của điện hạ, dưới tình huống đối đầu chính diện, bây giờ ở trong Tiêu viên có thêm sự gia trì của Ngũ Hành Mê Tung Trận, trong thiên hạ không ai có thể giết được hắn. "
"Trừ khi là ba vị Vô Thượng Tông Sư hoặc là cường giả cầm Thần Binh trong tay động thủ. "
"Còn bây giờ đại trận không mở, cũng không có dao động của cuộc chiến đấu nào. Điều này có thể chỉ rõ người động thủ hẳn là người quen gây án, như vậy mới có thể khiến điện hạ không phòng bị. "
"Muội phu là thần thám hiếm có trong thiên hạ, lúc trước ở Thần Đô có thể điều tra và giải mã được chân thân của Vô Tướng Vương. ở Lữ Thành Tề Châu cũng có thể giải cứu đại tỷ chỉ trong một ngày, phá được một vụ đại án chấn động thiên hạ. ”
"Chuyện này xin nhờ muội phu. "
"Nói không sai, chuyện hôm nay sẽ do Trần Hầu điều tra. "
Một giọng nói phụ hoạ vang lên, người chưa tới nhưng tiếng đã tới trước, khi tiếng tới thì người cũng đã tới rồi.