Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 491 - Chương 491. Đại Trượng Phu Nếu Không Thể Sống Xa Hoa, Chết Cũng Phanh Thây Thành Năm Mảnh. 2

Chương 491. Đại trượng phu nếu không thể sống xa hoa, chết cũng phanh thây thành năm mảnh. 2 Chương 491. Đại trượng phu nếu không thể sống xa hoa, chết cũng phanh thây thành năm mảnh. 2

Sâm La Đồ là một kiện Bán Thần Binh nhất phẩm, Thần Binh này uy danh hiển hách.

Lần trước Lương Châu xuất hiện Sâm La Đồ vẫn là ở ba trăm năm trước, đó chính là lúc Cửu U Minh Giáo giống như mặt trời ban trưa. Sau khi Cửu U Minh Giáo chiếm cứ Tề Địa, không vừa lòng ở Tề Địa mà từ Tề Địa tây tiến bắt đầu chiếm mảnh đất Trung Nguyên trước.

Không ngừng chinh chiến với các tông môn của Trung Nguyên, lúc ấy Sâm La Đồ hoành hành, không biết đã công diệt bao nhiêu tông môn.

Bây giờ nguyên nhân các môn các phái chiếm cứ thành Đại Lương có thể đều là do Cửu U Minh Giáo quật khởi lúc trước, là sau khi Cửu U Minh Giáo suy bại tự rút về Lương Châu, bọn họ thừa cơ cướp đoạt chiếm chỗ, cướp đoạt một phần lợi ích mới thành công quật khởi này.

Có tình cảm đặc biệt hoài niệm với Sâm La Đồ Tiên Thiên.

Chung quy Tông Sư ở các nơi là người ngoài, bởi vì đủ loại vấn đề mà bọn họ bị kéo dài cũng thuận thế dừng lại, dù sao bọn họ cũng thấy rõ thế cục, người có thể có năng lực ngăn cản mình là thái thượng hoàng Lương Châu.

Căn cơ của bọn họ đều ở Lương Châu, nếu đắc tội vị thái thượng hoàng này thì cuộc sống tương lai sẽ không dễ chịu lắm, trừ phi là rời đi Lương Châu nhưng chuyện này là chuyện không thể nào.

Bọn họ cũng không phải hiệp sĩ độc hành, căn cơ của môn phái đều ở Lương Châu, con cá không có nước thì làm sao có thể sống được, người rời bỏ gốc gác, ly biệt quê hương cũng rấ dễ dàng bị ức hiếp.

Sau khi tông môn di chuyển ra Lương Châu sẽ gặp phải một loạt vấn đề, tình huống ở các nơi khác biệt rất dễ dàng bị gạt bỏ nhất, cho nên bọn họ chỉ thuận thế leo xuống sườn núi thôi.

Nhưng vị trí đông bắc của thành Đại Lương, lúc này lại đang nổ ra xung đột gay gắt ở một tòa quân doanh,.

Lương Châu nằm ở Trung Nguyên, chính là khu vực trung tâm của thiên hạ, nơi này quân đội đóng quân không nhiều, mà lại bởi vì hơn hai trăm năm không có chiến sự cho nên kỷ luật quân đội sa sút, coi như là phế bỏ.

Nhưng có một chi quân đội ngoại lệ, đó chính là trọng giáp binh của Đại Lương.

Vào thời kỳ cường thịnh của chi quân đội này có khoảng chừng 3 vạn trọng giáp binh Đại Lương, bây giờ chỉ còn có ba ngàn.

Nhưng ba ngàn trọng giáp binh Đại Lương này lại là một chi đạo binh thượng phẩm.

Mặc dù nhân số bắt đầu giảm mạnh nhưng chiến lực lại không suy yếu, đã từ đạo binh trung phẩm tấn thăng trở thành đạo binh thượng phẩm, điều này đủ để nhìn ra nỗ lực một trăm năm của Tiêu thị.

Lượng lớn tài nguyên của Tiêu thị được sử dụng để duy trì sự tồn tại của một chi đạo binh này, vẫn luôn nắm giữ lấy binh quyền.

1000 trọng giáp binh Đại Lương tiến về Thần Đô chính là thân binh của Phiêu Kỵ tướng quân Tiêu Thiên Hữu, còn lại 2000 ở bên ngoài thành Đại Lương, cách Tiêu viên cũng không phải quá xa.

Nếu Tiêu viên xảy ra chuyện, 2000 trọng giáp binh Đại Lương có thể lập tức tiến về Tiêu viên tiếp viện.

Lúc này ở doanh bộ trong quân lại là đang lửa giận ngập trời.

Đô thống Tiêu Thiên Ly khoác áo giáp nhìn Phí giáo úy đang tạm thời chủ trì quân vụ nói: "Vì sao đại nhân không xuất binh?"

"Tiêu viên bị công kích, giáo úy cần phải ngay lập tức nổi trống triệu tập toàn quân, sau đó đi tiếp viện cho Tiêu viên mới đúng."

Sau khi Tiêu Thiên Ly nói xong, lập tức vang lên tiếng tán đồng của mọi người, Phí giáo úy nhìn mọi người trước mặt, không hề bị lay động trước những lời nói này, mặt không thay đổi ngồi ngay ngắn, dường như không có nghe thấy gì vậy.

Thấy một màn này Tiêu Thiên Ly cảm thấy tức giận, bởi vì chỉ chậm trễ thêm một cái hơi thở thì Tiêu viên có thể sẽ chết thêm một người, hao tổn này đều là thực lực của Tiêu thị.

Hắn không khắc chế nổi giọng nói của mình, tiếng nói kích động: "Đại nhân không xuất binh, chẳng lẽ là sợ hãi."

"Nếu là sợ thì hãy để ta thống soái toàn quân đi."

Phí giáo úy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Ly một chút nói: "Tiêu giáo úy đã rời khỏi quân doanh, dựa theo quân chế của Đại Chu, giáo úy rời đi thì từ phó giáo úy tạm thay thế."

"Bây giờ bản giáo úy mới có tư cách chưởng quản trọng giáp binh Đại Lương, mặc dù ngươi cũng họ Tiêu nhưng mà ai biết được có phải là loạn thần tặc tử, cùng một bọn với đạo tặc tiến công Tiêu viên hay không?"

"Bản giáo úy án binh bất động, không phải là không muốn cứu Tiêu viên mà chính là không dám loạn động."

"Đang đợi mệnh lệnh đến từ Tiêu viên, giống như ngươi nôn nóng điên cuồng như vậy, nếu chậm trễ đại sự của lão điện hạ thì cái tội này người nào trong các ngươi gánh vác được."

Phí giáo úy hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm quyền hướng lên trời, tiếp tục mở miệng nói: "Bàn về lòng trung thành thì ai trong các ngươi có thể vượt qua bản giáo úy."

"Tiêu giáo úy có thể an tâm rời khỏi quân doanh, giao 2000 binh lính cho bản giáo úy, đây chính là coi trọng lòng trung thành của bản giáo úy. "

Bình Luận (0)
Comment