Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 497 - Chương 497. Phụ Từ Tử Hiếu? 2

Chương 497. Phụ từ tử hiếu? 2 Chương 497. Phụ từ tử hiếu? 2

Ám Vương rất khó chịu với một mạch Chí Tôn, lần trước nói chuyện tử tế với nhau lại bị Thánh tử Chí Tôn châm chọc một phen, bây giờ vị sư phụ Mạch chủ Chí Tôn này lại càng không hiểu đại cục, còn định bức hiếp tông môn, đẩy sự liều lĩnh và lỗ mãng của mình để cho tông môn tới tiếp quản cục diện rối rắm.

Nếu là mười năm trước, không, thậm chí là một năm trước thì Ám Vương cũng sẽ nhận.

Dù sao thực lực một mạch Chí Tôn cũng không yếu, là trụ cột chính của Âm Cực Tông, nhưng bây giờ Ám Vương coi nhẹ, đồ nhi của mình cũng đã tới, lấy cách làm người của hắn thì chắc chắn đã chuẩn bị thỏa đáng từ lâu.

Hơn nữa Ám Vương hoài nghi chính đồ nhi của mình đã thúc đẩy thế cục phát triển.

Không phải vậy thì vì sao thời cơ lại trùng hợp như vậy, mới vừa tới Tiêu viên, lão Lương Vương đã chết, sau đó Mạch chủ Chí Tôn lựa chọn tiến công Tiêu viên.

Vị này một chân đã bước vào đến vách quan tài, một cái chân khác cũng là mình kéo lại mới không rơi vào trong quan tài.

Nhưng vì sao mình phải giúp đỡ bọn họ?

Tên Thánh tử Chí Tôn kia châm chọc mình, Mạch chủ Chí Tôn bức hiếp mình.

Hắn thật sự coi ông đây là cha của Âm Cực Tông nên muốn toả sáng ở Âm Cực Tông à?

Hai mắt của Ám Vương sâu thăm thẳm, nói đến mình trăm cay nghìn đắng suy nghĩ vì đại nghiệp của Âm Cực Tông đúng là làm cho không ít người hiểu lầm.

Mình chẳng qua là vì thế lớn của Âm Cực Tông mới lựa chọn Âm Cực Tông, nếu đổi thành Thiên Ma Tông thì cũng không ảnh hưởng gì.

Ma Tông rầm rộ nhưng hưng thịnh cũng không phải một nhà một họ.

Đạo tiêu ma trưởng.

Đây mới là thiên mệnh của mình.

Con ngươi của Ám Vương gợn sóng, gần như hai trăm năm giày vò, theo từ thời Thái Tông, Cao Tông … Cho tới bây giờ, đối thủ của mình từ thừa tướng khai quốc Tư Mã Phương Nghị lại đến Trương Thiên Chính.

Tới gần lúc tuổi già đã đứng trên bờ tuyệt vọng thì trời không phụ những nỗ lực khổ tâm của mình.

Trời cao đã ban thưởng xuống tai tinh, tai họa như thế.

So sánh với đồ nhi của mình thì một mạch Chí Tôn trước mắt này đều là rác rưởi, không giúp ích nào với thiên mệnh của mình, không những không phải trợ lực mà còn là lực cản nữa.

Điều tuyệt vời nhất chính là bản thân mình không cần phải hao tâm tổn trí kiệt lực đi tính kế cái này, mưu đồ cái kia nữa.

Đồ nhi ngoan của mình đều sẽ chu đáo làm cho mình rồi.

Cùng nhau đi qua gió tanh mưa máu, núi thây biển máu.

Nếu tiếp tục giết chóc tiếp thì đạo tiêu ma trưởng sẽ ở trong tầm tay.

Hai trăm năm qua Ám Vương chưa từng ý định chơi như vậy, lần này tự mình chạy đến cũng chính là vì đồ nhi của mình ở đây, không phải vậy thì tại sao phải bận tâm đến tình huống phức tạp này? Thật sự có 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》 và Cửu U Đao.

Với tình huống của mình đã không cần trả giá lớn để chuyển tu, còn về phần kích hoạt Cửu U Đao thì đó thật sự là chuyện quá khó khăn, cho dù là Âm Cực Tông thu được, trừ phi là có vận khí cực kỳ may mắn thì mới thu được một vị tương thích, nếu không thì bồi dưỡng từng bước một, không biết bao nhiêu năm sau mới có thể giống như Cửu Âm U Chiếu Thần Đăng dễ dàng hoàn thành khôi phục.

Tư duy của Ám Vương chính là suy nghĩ tiêu chuẩn của ác quỷ.

Vì ích kỷ, đặt lợi ích của cá nhân lên trên cả tông môn.

Đây mới là tính tình thật, kẻ coi trọng lợi ích của tông môn, xem nhẹ lợi ích của bản thân làm sao có thể xảy ra ở trong Ma Giáo?

Những người có tư tưởng như vậy, bọn họ đều muốn chấn hưng môn phái, hoàn thành mục đích của mình, hoàn toàn là vì lợi ích cá nhân, ví dụ đơn giản nhất chính là dã tâm.

Ám Vương liếc nhìn chốc lát, đột nhiên đã hiểu Trần Vương.

Sau khi nghĩ một chút thì thật sự đã không quan tâm đến mọi thứ trong quá khứ.

Ám Vương nhìn mặt Mạch chủ Chí Tôn không thay đổi, biết đối phương không tin, nhất định cho rằng đến thời khắc mấu chốt, mình vẫn sẽ ra tay tương trợ bọn họ.

Từng tia từng sợi ánh sáng tiêu tán, ý chí ngưng tụ cũng tán đi.

Trò chuyện hai câu với đối phương chỉ là để xác định tình báo một chút, bây giờ xem ra cái chết của lão Lương Vương thật sự không phải do một mạch Chí Tôn làm, chỗ phủ Ngụy Vương cũng không phải.

Điều này rất thú vị.

Nước này không cạn, càng là loại thế cục này, nhìn thế lực phát triển ở mặt ngoài tưởng như mạnh mẽ nhưng thật ra đều là bia đỡ đạn, Mạch chủ Chí Tôn cũng hiểu, vậy mà lại uy hiếp tông môn, đáng tiếc, hắn đã chậm mất một năm rồi.

Nhất định tan thành tro bụi.

Ám Vương đột nhiên nhớ ra cái gì, lấy gương đồng ra nhẹ nhàng gõ hai lần.

Quản sự của Kim Phong Dạ Vũ Lâu xuất hiện ở đối diện, hắn nhìn không rõ lắm hình ảnh của Ám Vương, chỉ có thể trông thấy một bóng người mờ ảo, nhưng không ảnh hưởng sự kính trọng của quản sự, giờ phút này cũng không dám ngồi tiếp, lập tức đứng dậy vô cùng cung kính hành lễ.

Bình Luận (0)
Comment