Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 506 - Chương 506. Tiền Bối Đừng Như Thế, Ta Sợ Lắm

Chương 506. Tiền bối đừng như thế, ta sợ lắm Chương 506. Tiền bối đừng như thế, ta sợ lắm

“Đệ đệ tới chậm một bước mất rồi.”

Đại trận Sâm La và Ngũ Hành Mê Tung Trận dây dưa với nhau.

Cả một cõi đất trời này trở nên mông lung, trùng trùng điệp điệp, chớp tắt sáng tối, như đưa thân vào bên trong thế giới sương mù.

Một tay Đậu Trường Sinh đỡ lấy Tiêu Thiên Minh, Tiêu Thiên Minh kiệt ngạo ngày xưa, có thể nói là cao lớn khôi ngô nhưng hôm nay thân thể gầy gò, giống như vóc dáng cao lớn đã thấp đi hẳn một cái đầu, dùng một tay nâng thì không hề cảm nhận được bất cứ sức nặng gì.

Thể trọng gần một trăm cân đã nghiêm trọng rút lại, bây giờ chỉ còn được mười mấy cân là đã tốt lắm rồi.

Tiêu Thiên Minh nâng một tay kéo lấy Đậu Trường Sinh, máu tươi chảy xuôi theo khóe miệng, nói giọng lúng búng: “Trốn đi.”

“Bây giờ chỉ có chạy mới có đường sống.”

Nhìn Tiêu Thiên Minh vẫn còn thoi thóp, Đậu Trường Sinh lộ vẻ vui mừng, mở miệng nói: “Thất ca ngươi chạy đi, để ta chặn lại phía sau.”

Bàn tay Tiêu Thiên Minh túm chặt lấy ống tay áo Đậu Trường Sinh, đã lần xuống bàn tay của Đậu Trường Sinh, móng tay cào lên da thịt Đậu Trường Sinh, máu tươi trong miệng không ngừng chảy xuôi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đậu Trường Sinh, nói từng chữ một: “Ngươi chạy, để ta chặn lại phía sau.”

“Ta thiêu đốt tinh huyết, cho dù có đào thoát ra được thì sau này cũng tàn phế, ngươi thì khác, ngươi vẫn còn năm dài tháng rộng, tuổi xuân đang độ, tiền đồ tương lai không thể nói trước, nếu thoát ra được, có thể báo thù cho ta.”

“Ta không.”

Đậu Trường Sinh dứt khoát từ chối, nhìn Tiêu Thiên Minh bằng ánh mắt quật cường, mặt mày bi thống: “Sao lại có thể như thế được?”

“Sao ta lại có thể khiến Thất ca chịu chết để chặn phía sau, mở đường sống cho ta được?”

“Nếu Đậu Trường Sinh ta làm như vậy, thế có khác gì loại cầm thú đâu.”

“Đậu Trường Sinh ta quang minh lỗi lạc,xương cốt cứng rắn, đĩnh đạc đàng hoàng, sợ gì cái chết, Thất ca đừng nhiều lời, ngươi đi, ta ở lại.”

Tiêu Thiên Minh tức muốn tắt thở, sao bảo Đậu Trường Sinh là người thông minh, cũng là thằng nhóc tâm ngoan thủ lạt? Sao bây giờ lại bắt đầu dài dòng lải nhải, còn không chạy đi thì chẳng phải là đang lãng phí cơ hội mà mình thiêu đốt tinh huyết mới có được hay sao?

Trong tay không khỏi dùng sức, móng tay ghim vào da thịt Đậu Trường Sinh, nhưng giống như dính phải nham thạch, có một luồng lực cản mạnh mẽ sinh ra, Tiêu Thiên Minh không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, đây ít nhất cũng là luyện thể Chiến Thể cảnh lục phẩm mới có thể đao thương bất nhập, không e ngại vũ khí thông thường.

Đậu Trường Sinh lại là song tu luyện khí và luyện thể, thực lực cũng có phần vượt quá dự liệu, vậy nhưng đây là một chuyện tốt, đạo luyện thể của đối phương có tạo nghệ cực cao, như vậy chứng minh khả năng kế hoạch thành công càng cao.

Hắn vội vàng gạt đi: “Không cần nhiều lời, báo thù cho ta là được rồi.”

Dùng chút sức lực còn sót lại muốn đẩy Đậu Trường Sinh ra, cũng mở miệng thúc giục: “Đi.”

“Đi mau.”

Nhưng câu tiếp theo mới vừa mở miệng, chợt nghe một tiếng cười lạnh vang lên: “Các ngươi muốn đi đâu?”

Giữa khoảng đất trống rộng lớn đất đai rào rào bay lên, Đặng Đài Hợp vút ra từ dưới đất giống như một con rết khổng lồ giương nanh múa vuốt, gào thét phóng tới chỗ của Đậu Trường Sinh và Tiêu Thiên Minh.

“Có ta ở đây, kẻ nào có thể thoát được?”

Tiêu Thiên Minh thấy thế thì mắt trợn to như muốn nứt ra, cơ hội tốt như thế mà lại bị bỏ lỡ mất rồi.

Nhưng thấy Đậu Trường Sinh bước ra một bước, đứng ngay ở trước mặt mình thì không khỏi lộ vẻ mặt cảm động, quả là con người trượng nghĩa.

Sau khi bộc phát nguy cơ, Đậu Trường Sinh vẫn luôn kiên trì đứng ở tuyến đầu.

Lúc ghét bỏ Đậu Trường Sinh lan man dài dòng, Đậu Trường Sinh làm sao không là người có tình có nghĩa, cam nguyện chịu chết vì mình khi chỉ mới gặp mặt lần thứ hai.

Thiên hạ quả thực đã hiểu lầm Đậu Trường Sinh rồi.

Tiêu Thiên Minh lộ vẻ hổ thẹn, bình thường cũng là bị Thiên Cơ Báo gây hiểu lầm, cho rằng Đậu Trường Sinh là một kẻ bại hoại lòng dạ hiểm độc, không từ thủ đoạn.

Nhưng hoạn nạn thấy chân tình, sau khi chân chính sa vào hiểm cảnh, Tiêu Thiên Minh mới nhìn rõ gương mặt thật của Đậu Trường Sinh.

Hắn là một người tốt.

Một luồng sức mạnh dũng mãnh truyền ra chỉ trong nháy mắt đã đẩy Tiêu Thiên Minh ra ngoài, giọng nói mang đầy quan tâm của Đậu Trường Sinh vang lên: “Thất ca đi mau.”

“Ngươi đi đi.”

Pháp Tướng của Tiêu Thiên Minh lao ra khỏi thân thể phàm trần, là cảnh giới võ đạo tam phẩm, Pháp Tướng có thể thoát ra ngoài cơ thể hoạt động trong thời gian ngắn, Pháp Tướng xuất hiện trong khoảnh khắc mà đã vọt tới khu vực giữa Đậu Trường Sinh và Đặng Đài Hợp.

Pháp Tướng của Tiêu Thiên Minh như một người khổng lồ, hùng dũng vung nắm đấm sắt vào con rết đang gào thét xông tới, trong khoảnh khắc hai bên va chạm vào nhau, trăm cái chân sắc bén giống như răng nhọn của rết bắt đầu không ngừng cắn xé Pháp Tướng của Tiêu Thiên Minh.

Bình Luận (0)
Comment