Chênh lệch thực lực đôi bên thật sự là quá lớn, Tiêu Thiên Minh vốn đã bị thương, chiến lực đã không còn ở thời kỳ đỉnh phong nữa, mà Đặng Đài Hợp là Tông Sư trên Địa Bảng, mỗi hành động cử chỉ đều nhẹ nhàng như không, trong nháy mắt đã đánh tan Pháp Tướng của Tiêu Thiên Minh.
“Đừng cô phụ ý tốt của Thất ca, chúng ta đi mau.”
Giọng nói dễ nghe vang lên, Đậu Trường Sinh đã chú ý đến, chẳng biết từ khi nào mà Tiêu Thanh Y đã đi đến bên cạnh mình, đưa tay kéo lấy ống tay áo của Đậu Trường Sinh, bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau.
Trạng thái của Tiêu Thanh Y không tốt chút nào, phía trên quần áo có nhiều chỗ đã rách bươm, để lộ da thịt trắng noãn, khóe miệng cũng dính máu tươi, hơi thở tương đối hỗn loạn, máu tươi chảy tràn theo nhịp thở ngoài khóe miệng.
Bích Thủy Ngọc Trạc xuất hiện vết lồi lõm, nhất là có một vết nứt, không ngừng kéo dài giống như là một con rắn đen, chỉ thiếu vài nét nữa thôi là đã quấn trọn một vòng, khiến Bích Thủy Ngọc Trạc triệt để đứt gãy thành hai đoạn.
Món Bán Thần Binh này không lâu trước đây đã chực chờ tan vỡ, không biết là kết quả do bị kẻ địch đánh nứt, hay là do kết quả của thăng hoa cực điểm gây nên.
Đậu Trường Sinh nhìn Tiêu Thiên Minh, mặt mày bi thống, nhưng cũng biết chú ý đến tình hình chiến đấu bốn phía, có thể nói là cực kỳ bất lợi đối với tộc Tiêu thị.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, phía tộc Tiêu thị liên tiếp có người chết .
Hai vị Tông Sư Tiêu Thiên Lăng và Lý Sướng Quý cũng đã tử vong, lại cộng thêm một Tiêu Thiên Minh đang ở biên giới của tử vong, bên mình đây mới chỉ có sáu vị Tông Sư, bây giờ đã thành công giảm ba quân số, thế là đã hụt mất một nửa.
Ngoại trừ Đậu Trường Sinh và Tiêu Thanh Y ra thì cũng chính là Thế thúc Nguyệt Bán Hiền.
Nhưng thành quả chiến đấu cũng là cực kỳ khả quan, Đậu Trường Sinh xử lý được một vị Tông Sư của Âm Cực Tông, Tiêu Thanh Y cũng giết chết một vị Tông Sư của Âm Cực Tông, hai người Tiêu Thiên Lăng và Lý Sướng Quý, không biết ai trước lúc chết cũng thành công kéo theo một vị Tông Sư của Âm Cực Tông.
Âm Cực Tông, vẫn là Âm Cực Tông.
Tông Sư một mạch của Chí Tôn, tổng cộng có bốn người, bây giờ trước sau đã chết mất ba người.
Đại Tông Sư như cũ là 2 đối 2, nhân số giữ nguyên không thay đổi.
Nhưng bên Tông Sư, kẻ địch vẫn còn dư lại năm vị Tông Sư, bên Đậu Trường Sinh là ba vị.
Đậu Trường Sinh như thể tự dưng phản ứng kịp, trở tay muốn đẩy Tiêu Thanh Y ra, định phóng về phía Tiêu Thiên Minh, bi thống mở miệng hô: “Thất ca.”
Bộ dáng như muốn đi nghĩ cách cứu viện Tiêu Thiên Minh nhưng lại không thành công, ngón tay trắng nõn mảnh dẻ của Tiêu Thanh Y giống như kìm sắt vững vàng giữ chặt lấy cổ tay của Đậu Trường Sinh, sức lực mạnh mẽ bộc phát kéo phăng Đậu Trường Sinh bay đi.
Cho dù là sức mạnh diễn sinh ra từ《 Thương Ngưu Bá Thể Quyết》, lúc này có đem ra so sánh cũng là tương đối yếu thế, như thể là sức của thư sinh trói gà không chặt, lại gặp phải tráng hán vạm vỡ hung hăng vậy.
Bích Thủy Ngọc Trạc tỏa ra ánh hào quang giống như sóng nước nhộn nhạo, từng đợt sóng gợn bắt đầu khuếch tán ra, Đại trận Sâm La và Ngũ Hành Mê Tung Trận hòa vào làm một, không gian mờ sương trước đó, trong nháy mắt trở nên rõ ràng hơn hẳn.
Có thể rõ ràng trông thấy tình hình bên ngoài, một cửa ngõ rộng lớn, mặt đất được lát đá xanh, trải dài từ thành Đại Lương dẫn tới Tiêu viên, con đường lớn khi xưa ngựa xe như nước, không ngừng có người quyền quý và thương gia giàu có qua lại, bây giờ lại trống trải cực kỳ.
Đá xanh cũng trở nên lồi lỗm, không ít chỗ đều đã xuất hiện hố sâu, đây là dấu vết bị càn quét bởi dư âm của cuộc chiến đấu.
Tiêu Thanh Y kéo Đậu Trường Sinh đi lên phía trước hai bước, cũng giẫm trên nền đá xanh.
Tầm nhìn mông lung của Đậu Trường Sinh bỗng nhiên trở nên rõ ràng, ban nãy còn khó phân biệt được đông nam tây bắc, bây giờ cái gì cũng rõ mồn một.
Vừa bước ra một bước này giống như tiến vào một thế giới hoàn toàn khác lạ, trực tiếp thoát ra từ bên trong đại trận, cuối cùng không còn thấy mọi người đang chiến đấu giãy giụa bên trong đại trận.
“Đi, đi thành Đại Lương.”
“Đi thành Đại Lương, chúng ta đi tìm viện binh, xong rồi lại về cứu người.”
Đậu Trường Sinh thấy một màn như vậy thì như đánh tiết gà, sắc mặt ửng đỏ cực kỳ kích động, hưng phấn rống lên.
“Không được.”
Tiêu Thanh Y trực tiếp gạt đi, lắc đầu mở miệng bảo: “Đại chiến đã bộc phát một đoạn thời gian nhưng phía thành Đại Lương lại có thể bình tĩnh như thế, chắc chắn thành Đại Lương đã xảy ra chuyện, Lương châu mục không đáng tin.”
“Thành Đại Lương không đi được, vậy thì chúng ta đi Ngụy Vương cung, chỉ cần khẩn cầu Ngụy Vương ra tay thì đám giặc Âm Cực Tông và Thiên Ma Tông chắc chắn là một đứa cũng không trốn thoát được.”