Tiêu Thanh Y lại một lần nữa phủ quyết: “Viện binh chậm chạp không tới, trong đó khẳng định có Ngụy Vương ra tay quấy nhiễu, nơi này chúng ta cũng không thể đi.”
“Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta đã không còn cách nào khác, muốn cứu người cũng không có khả năng, chúng ta cũng chỉ có thể tự mình chạy để giữ mạng.”
Tiêu Thanh Y mặc kệ Đậu Trường Sinh có tỏ thái độ ra sao, đi thẳng về phía sau Tiêu viên, xông lên Vu Kỳ Sơn đệ nhất danh sơn của Lương Châu, mở miệng nói: “Trong Vu Kỳ Sơn có xây dựng một tế đàn bí ẩn, chỉ cần có thể mở ra thì có thể đưa chúng ta rời khỏi Lương Châu.”
“Chỉ cần chúng ta rời khỏi Lương Châu thì có thể lập tức báo quan, đến lúc đó ngoại giới được biết tin tức, cho dù có là Lương châu mục cũng nhất định phải ra tay cứu viện, như vậy bọn đại ca mới có hi vọng sống sót.”
Đậu Trường Sinh gật đầu liên tục đáp: “Đại ca là võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, có Bán Thần Binh Ngân Long Hoàng Kim Giáp nhất phẩm có thể phát huy được thực lực của võ đạo nhất phẩm, cố gắng kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa cũng không khó.”
“Chỉ cần chúng ta có thể truyền tin tức ra ngoài, xung quanh đây nhất định sẽ phải ra quân cứu viện, kiếp nạn này sẽ được phá giải, như thế đúng là tốt quá rồi.”
“Đến đây.”
Một tiếng nói nhạt nhòa vang lên, chợt thấy một đám mây lành bảy màu bồng bềnh trôi lại gần.
Tiêu Đạo Nhân đang thở hồng hộc đứng trên đám mây lành phía trên, Tiêu Thanh Y không chút do dự kéo Đậu Trường Sinh cùng nhau bước lên trên đám mây, trong nháy mắt đám mây bồng bềnh bay đi.
Đậu Trường Sinh nhìn thấy một màn như vậy thì lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Tiền bối đã ra tới đây rồi, tại sao lại không thấy đại ca và Thế thúc?”
“Nếu như không có tiền bối kiềm chế Thánh tử Chí Tôn, đại ca và Thế thúc có khác nào ba ba nằm trong rọ, phải chịu chết không thể nghi ngờ.”
“Hừ! “
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Tiêu Đạo Nhân nhìn chăm chú Đậu Trường Sinh như nhìn một thằng đần, nói với giọng lạnh băng: “Mấy chục năm trước tự dưng hắn xuất hiện.”
“Thân phận đến bây giờ vẫn còn là nghi vấn, nhất là chuyện lão già kia chết quá trùng hợp.”
“Nguyệt Bán Hiền câu kết làm bậy với phủ Ngụy Vương, thật sự cho rằng ta đây không hay biết gì.”
“Tiền bối đang nói gì vậy?”
“Sao ta nghe mà không hiểu gì?”
Trong đại trận Sâm La.
Lúc này chém giết máu tanh lại yên tĩnh.
Đậu Trường Sinh và Tiêu Thanh Y trốn chạy nhưng không biết khi nào Tiêu Đạo Nhân cũng trốn chạy thành công, điều này khiến cho thực lực của tộc Tiêu Thị chợt giảm xuống, liên tiếp mất đi hai vị Tông Sư cùng một Đại Tông Sư, dư lại cũng chỉ có Tiêu Thiên Tá và Nguyệt Bán Hiền.
Mà thực lực của kẻ thù lại không có bất kỳ sự giảm xuống nào.
Mắt thấy người mấu chốt mất tích, con ngươi của Tiêu Thiên Tá vẫn luôn có thế lực ngang với Thiên Ngô Pháp Vương nổi lên ánh sáng, giống như hai vệt thần quang nở rộ.
Ầm vang một tiếng lớn.
Cột sáng nối liền đất trời trong Tiêu viên lại bạo tăng gấp mười lần.
Ở vào vị trí năm nơi của Tiêu viên, phù văn đột nhiên bốc lên, phù văn lít nha lít nhít quấn quýt ở bên nhau, giống như năm dòng nước lũ vậy, trong nháy mắt đã nhảy vào tới giữa cột sáng.
Uy lực của Ngũ Hành Mê Tung Trận trong khoảng thời gian ngắn lại nổ mạnh tăng trưởng.
Từ đầu đến cuối uy lực của Ngũ Hành Mê Tung Trận, ngay cả một phần ba cũng chưa từng mở ra, hiện giờ Ngũ Hành Mê Tung Trận hoàn toàn bùng nổ, phát huy ra lực lượng kinh thiên động địa.
Ngũ Hành Mê Tung Trận bùng nổ, ầm ầm xông vào giữa đại trận Sâm La, lập tức xé rách đại trận Sâm La, vết rách xuất hiện khắp nơi, có thể nhìn thấy rõ hoa cỏ.
Phi Thiên Ngô Công Vương Bất Ngạ đang giao thủ với Nguyệt Bán Hiền, sau khi thấy một màn này xuất hiện, trong lòng cảm thấy nặng nề, không có một chút do dự và chần chờ nào, trong nháy mắt liền bay lên biến thành từng chùm ánh sáng, Phi Cử chi Pháp biến mất vô tung vô ảnh.
Chiến đấu bình thường không phát huy ra, hiện giờ trong thời khắc mấu chốt, hai chữ phi thiên phát huy vô cùng nhuần nhuyễn rõ ràng.
Trong chớp nhoáng này bộc phát cũng đã vượt qua phạm vi Tông Sư, không thể nghi ngờ đã bùng nổ thực lực của Đại Tông Sư.
Trong lúc trốn chạy Vương Bất Ngạ cũng truyền âm nói với huynh đệ nhà mình:
“Chạy!”
Đối tượng chủ yếu là Hoả Độc Ngô Công Phan Liệt Minh, Thuỷ Độc Ngô Công Đinh Tam Miểu, về phần Độn Địa Ngô Công Đặng Đài Hợp thì hoàn toàn không cần mình lo lắng.
Vương Bất Ngạ quả quyết, huynh đệ nhà mình cũng nhanh nhạy vô cùng phối hợp, Đặng Đài Hợp hiện ra một đạo ý chí cũng vượt qua thực lực Tông Sư, rồi lại bắt lấy hai vị, trong nháy mắt nhảy xuống dưới mặt đất.
Trong nháy mắt Ngũ Độc Ngô Công biến mất vô tung.
Nguyệt Bán Hiền sửng sốt.
Vậy mà Ngũ Độc Ngô Công này bộc phát ra chiến lực của hai vị Đại Tông Sư.