Này con mẹ nó đang nói giỡn hả?
Đã vậy bọn họ còn mạnh như vậy.
Tiêu Thiên Tá bùng nổ, Ngũ Độc Ngô Công bùng nổ.
Nước này quá sâu.
.....................
Tiếng cười khẽ.
Vang lên từ phía trên vòm trời.
Tiêu Đạo Nhân phóng đãng không kềm chế được, giờ phút này giống như dỡ xuống tất cả ngụy trang, đôi mắt hung lệ nhìn chằm chằm Đậu Trường Sinh, không che giấu ác ý chút nào nói: “Bần đạo không biết ngươi là ngốc thật.”
“Hay là đang giả ngu.”
“Bây giờ tất cả đều không có ý nghĩa gì nữa rồi.”
Sau khi lời Tiêu Đạo Nhân nói xong thì không mở miệng nói gì nữa, cũng không giống như vai ác khuyết thiếu chỉ số thông minh khác, mở miệng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ kế hoạch tương lai của mình một lần, tạo cơ hội cho nhóm vai ác nhanh chóng phá hư một cách chính xác, từ đó làm kế hoạch thất bại trong gang tấc.
Tiêu Thanh Y đưa tay nắm lấy bàn tay Đậu Trường Sinh, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Đậu Trường Sinh, nhìn ánh mắt hoảng sợ không dám tin tưởng của Đậu Trường Sinh, mở miệng trấn an nói: “Trần Hầu không cần sợ hãi.”
“Hắn không phải cố ý nhằm vào Trần Hầu, mà chính là nhằm vào đại ca.”
Đôi mắt đẹp của Tiêu Thanh Y ngưng trọng, giọng điệu nặng nề nói: “Phụ thân chết quá trùng hợp, có thể có năng lực giết chết phụ thân, lại còn không để cho người chiến đấu, trong cả Tiêu viên cũng chỉ có một vị.”
“Đó chính là đại ca.”
“Thường nhân mang theo Bán Thần Binh gặp phụ thân, việc này tất nhiên sẽ khiến cho người hoài nghi nhưng đại ca lại không giống, đại ca bị phong ấn ở bên trong Ngân Long Hoàng Kim Giáp, Bán Thần Binh nhất phẩm đã không có khả năng bóc ra, phụ thân sẽ không hoài nghi.”
“Nếu như đại ca đột nhiên gây khó khăn, ra tay đánh lén thì phụ thân chắc chắn sẽ không tránh né được.”
Tiêu Thanh Y đưa tay vén sợi tóc trên trán lên, vuốt qua sau lỗ tai rồi tiếp tục nói: “Đây vốn là một chuyện xấu không muốn nói với người ngoài.”
“Hiện giờ Trần Hầu đã biết, như vậy thì nhiều lời vài câu.”
“Lúc này đây chúng ta chật vật chạy trốn, từ bỏ tộc Tiêu thị cũng không phải do thiên tính của chúng ta lạnh lùng, ích kỷ, chỉ quan tâm đến bản thân mình mà là chuyện không có cách nào khác.”
“Tiêu Thiên Minh và Tiêu Thiên Lăng …Đều trung thành và tận tâm với tộc Tiêu thị, sau khi bọn hắn đã chết, ngoại trừ chúng ta, cũng chỉ còn lại đại ca và Nguyệt Bán Hiền.”
“Mà thân phận của Nguyệt Bán Hiền phức tạp, bên ngoài là đại chưởng quỹ của tửu lâu Tây Giang Nguyệt, một trong mười ba vị chủ nhân của Tề Địa Tây Giang Thương Hành, nhưng thân phận thật sự là thần tử dưới trướng của Ngụy Vương.”
“Lần này viện binh chưa từng đến, có thể bị ngăn cản một cách chính xác, có lẽ đều xuất phát từ hành động của Nguyệt Bán Hiền, cho nên sau khi Thất ca bọn họ hy sinh, thế cục đã hoàn toàn tan vỡ, không còn khả năng để cứu vãn nữa rồi, chạy trốn chính là việc đầu tiên cần phải làm.”
“Nếu không sau này, chúng ta muốn chạy trốn cũng không thể.”
“Chỉ cần chúng ta trốn thoát thành công, có thể tự truyền đi tin tức, sau đó để Lương châu mục giữ đại cục, bắt đầu nghĩ cách cứu viện Tiêu viên, như vậy còn sẽ có người may mắn sống sót được, tộc Tiêu thị không đến mức chết hết toàn bộ.”
“Đây là chuyện không còn cách nào.”
Khuôn mặt Tiêu Thanh Y hiện lên vẻ khổ sở và bất đắc dĩ, những lời này có thể nói là từng chữ đấm máu và nước mắt.
Đậu Trường Sinh thở dài một tiếng, cũng không thể làm gì nói: “Haiz.”
“Vậy đại ca và Thế thúc?”
Sau khi lời nói nói ra lại không có người trả lời.
Tiếng gió gào thét truyền ra, tường vân bảy màu lấy tốc độ cực nhanh, không lâu sau cũng đã xông tới đỉnh núi phía trước.
Đỉnh núi này đại khí hào hùng, sừng sững ở phía trên mặt đất Lương Châu, là ngọn núi đứng đầu Lương Châu.
Núi non liên miên không dứt, cũng không biết đã tạo nên bao nhiêu câu chuyện cũ, từ xưa đến nay nơi này ra đời bao nhiêu môn phái, diễn sinh ra từng hồi đấu pháp chính tà.
Tường vân bảy màu xông vào trong Vu Kỳ Sơn, trong giây lát ánh sáng bảy màu tiếp tục đấu đá lung tung, nhưng ba người Đậu Trường Sinh lại lập tức dừng ở trong núi Vu Kỳ Sơn.
Nơi này là một sơn cốc bên trong Vu Kỳ Sơn, hai bên là vách đá cheo leo, vị trí ở giữa có một tòa tế đàn sừng sững.
Tòa tế đàn được xây dựng cực to, cao chừng chín trượng chín, không bàn mà hợp với chỉ số thiên địa, số lượng cực kỳ hạn chế.
Phía trên dán từng tấm bùa chú, bùa chú màu vàng sáng, lấy chu sa phác họa ra phù văn, điều động linh cơ của trời đất, hóa thành pháp trận bao phủ tám phương, dàn tế đứng trước với trung tâm, là tất cả hạch tâm.
Ở bốn phía tế đàn có đầy bóng người, trong đó không ít người thân khoác pháp bào, trong tay cầm lệnh bài, phất trần, pháp kiếm,...vv.
Bọn họ lần lượt đứng thẳng ở bốn phía, nhìn như lộn xộn nhưng khi nhìn kỹ lại có thể nhìn ra có một loại mỹ cảm, đang đứng thẳng theo quỹ đạo khó có thể đoán trước nào đó, đang hợp lại với dàn tế càng tăng thêm sức mạnh, xa xa hô ứng.